Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 761: Kế hoạch thương nghiệp -- huynh đệ ra tay 10
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mọi người chỉ thấy thái tử, Hoàng Phủ Giác, Tô Mạt vài người từ sau viện đi lại đây, liền vội nhường đường cho bọn họ.Người bên kia vừa la to một tiếng đó, lại là Tống Dung Hoa cùng vài thanh niên công tử khí độ bất phàm đang đi tới, mọi người nhận ra đó là Tống gia tứ công tử ngũ công tử, còn có vài người đường huynh đệ, cùng với vài bằng hữu giao hảo của bọn họ.Có chút tin tức linh thông đều nghe nói chuyện Tô Mạt cùng Tống Dung Hoa tranh Hoàng Phủ Cẩn.Tô Mạt dũng cảm thừa nhận , nhưng Tống Dung Hoa thì ấp a ấp úng.Kết quả Tô Mạt giành được cái mỹ danh dám yêu dám hận.Tống Dung Hoa lại bị nhân giọng mỉa mai nữ hài tử lớn không an phận.Ít nhất nhiều thiếu niên nam nữ là nói như thế .Tống Dung Hoa chính là đã biết điều này, tức giận không ít, nghe người ta nói Tô Mạt đã vào cung rồi, còn tới Thị MậuTư, liền dùng hết sức đến đây muốn ganh đua cao thấp .Không nghĩ tới vừa tiến vào, liền nhìn thấy Tô gia huynh đệ ra tay quá nặng với nhau.Thật đúng là ông trời giúp nàng.Tống Dung Hoa vui sướng khi người khác gặp họa liền châm chọc nói:“ Tô gia này thật đúng là không có gia giáo nha, ca ca giáo huấn đệ đệ, đệ đệ còn dám cãi lại. Thế nhưng còn quấn quýt với đám bạn bè xấu không có thứ nào ra hồn lại còn dám đánh ca ca quá nặng. Thật sự là quá không quy củ.”Tô Mạt lo lắng cho nhị ca, không cùng nàng ta khua môi múa mép, không thèm nhìn ai tới, chỉ giành lấy vị trí của người đang đỡ Tô Việt hét lớn ,“Đừng chạm vào hắn!”Nàng quỳ gối bên người nhị ca, trước là cầm tay hắn xem thử mạch đập, cường kiện hữu lực, không có vấn đề lớn.Hẳn là lực đạo Tô Trì phát ra rất độc ác, rất âm ngoan, nhất thời đem huyết mạch của hắn bị phong bế, làm cho hắn ngất đi.Tô Mạt ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng nói:“Nhị ca, nhị ca......”Một bên gọi, một bên vỗ về xoa nhẹ cột sống cho hắn, lại xoa bóp vào huyệt nhân trung của hắn.Một lát, Tô Việt tỉnh lại, ho khan một tiếng, suy yếu nói:“Tiểu muội, nhị ca...... Vô dụng.”Tô Mạt trong lòng khó chịu, lại cười nói:“Để ngươi giao kết bằng hữu cẩu thả.”Bên kia đánh nhau bị ngăn ra, Từ Thiểu Khôn xông lại đây nhìn Tô Việt, vừa nghe được Tô Mạt nói những lời này.Hắn thực bị thương nói:“Tiểu muội, ngươi như thế nào lại hạ thấp chúng ta như vậy? Nhị ca ngươi giao kết bằng hữu cẩu thả, chẳng phải chúng ta đây đều là rác rưởi sao ?”Tô Mạt bĩu môi, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt với hắn, lát nữa mới tính sổ với hắn sau.
Mọi người chỉ thấy thái tử, Hoàng Phủ Giác, Tô Mạt vài người từ sau viện đi lại đây, liền vội nhường đường cho bọn họ.
Người bên kia vừa la to một tiếng đó, lại là Tống Dung Hoa cùng vài thanh
niên công tử khí độ bất phàm đang đi tới, mọi người nhận ra đó là Tống
gia tứ công tử ngũ công tử, còn có vài người đường huynh đệ, cùng với
vài bằng hữu giao hảo của bọn họ.
Có chút tin tức linh thông đều nghe nói chuyện Tô Mạt cùng Tống Dung Hoa tranh Hoàng Phủ Cẩn.
Tô Mạt dũng cảm thừa nhận , nhưng Tống Dung Hoa thì ấp a ấp úng.
Kết quả Tô Mạt giành được cái mỹ danh dám yêu dám hận.
Tống Dung Hoa lại bị nhân giọng mỉa mai nữ hài tử lớn không an phận.
Ít nhất nhiều thiếu niên nam nữ là nói như thế .
Tống Dung Hoa chính là đã biết điều này, tức giận không ít, nghe người ta
nói Tô Mạt đã vào cung rồi, còn tới Thị MậuTư, liền dùng hết sức đến đây muốn ganh đua cao thấp .
Không nghĩ tới vừa tiến vào, liền nhìn thấy Tô gia huynh đệ ra tay quá nặng với nhau.
Thật đúng là ông trời giúp nàng.
Tống Dung Hoa vui sướng khi người khác gặp họa liền châm chọc nói:“ Tô gia
này thật đúng là không có gia giáo nha, ca ca giáo huấn đệ đệ, đệ đệ còn dám cãi lại. Thế nhưng còn quấn quýt với đám bạn bè xấu không có thứ
nào ra hồn lại còn dám đánh ca ca quá nặng. Thật sự là quá không quy
củ.”
Tô Mạt lo lắng cho nhị ca, không cùng nàng ta khua môi múa
mép, không thèm nhìn ai tới, chỉ giành lấy vị trí của người đang đỡ Tô
Việt hét lớn ,“Đừng chạm vào hắn!”
Nàng quỳ gối bên người nhị ca, trước là cầm tay hắn xem thử mạch đập, cường kiện hữu lực, không có vấn đề lớn.
Hẳn là lực đạo Tô Trì phát ra rất độc ác, rất âm ngoan, nhất thời đem huyết mạch của hắn bị phong bế, làm cho hắn ngất đi.
Tô Mạt ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng nói:“Nhị ca, nhị ca......”
Một bên gọi, một bên vỗ về xoa nhẹ cột sống cho hắn, lại xoa bóp vào huyệt nhân trung của hắn.
Một lát, Tô Việt tỉnh lại, ho khan một tiếng, suy yếu nói:“Tiểu muội, nhị ca...... Vô dụng.”
Tô Mạt trong lòng khó chịu, lại cười nói:“Để ngươi giao kết bằng hữu cẩu thả.”
Bên kia đánh nhau bị ngăn ra, Từ Thiểu Khôn xông lại đây nhìn Tô Việt, vừa nghe được Tô Mạt nói những lời này.
Hắn thực bị thương nói:“Tiểu muội, ngươi như thế nào lại hạ thấp chúng ta
như vậy? Nhị ca ngươi giao kết bằng hữu cẩu thả, chẳng phải chúng ta đây đều là rác rưởi sao ?”
Tô Mạt bĩu môi, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt với hắn, lát nữa mới tính sổ với hắn sau.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mọi người chỉ thấy thái tử, Hoàng Phủ Giác, Tô Mạt vài người từ sau viện đi lại đây, liền vội nhường đường cho bọn họ.Người bên kia vừa la to một tiếng đó, lại là Tống Dung Hoa cùng vài thanh niên công tử khí độ bất phàm đang đi tới, mọi người nhận ra đó là Tống gia tứ công tử ngũ công tử, còn có vài người đường huynh đệ, cùng với vài bằng hữu giao hảo của bọn họ.Có chút tin tức linh thông đều nghe nói chuyện Tô Mạt cùng Tống Dung Hoa tranh Hoàng Phủ Cẩn.Tô Mạt dũng cảm thừa nhận , nhưng Tống Dung Hoa thì ấp a ấp úng.Kết quả Tô Mạt giành được cái mỹ danh dám yêu dám hận.Tống Dung Hoa lại bị nhân giọng mỉa mai nữ hài tử lớn không an phận.Ít nhất nhiều thiếu niên nam nữ là nói như thế .Tống Dung Hoa chính là đã biết điều này, tức giận không ít, nghe người ta nói Tô Mạt đã vào cung rồi, còn tới Thị MậuTư, liền dùng hết sức đến đây muốn ganh đua cao thấp .Không nghĩ tới vừa tiến vào, liền nhìn thấy Tô gia huynh đệ ra tay quá nặng với nhau.Thật đúng là ông trời giúp nàng.Tống Dung Hoa vui sướng khi người khác gặp họa liền châm chọc nói:“ Tô gia này thật đúng là không có gia giáo nha, ca ca giáo huấn đệ đệ, đệ đệ còn dám cãi lại. Thế nhưng còn quấn quýt với đám bạn bè xấu không có thứ nào ra hồn lại còn dám đánh ca ca quá nặng. Thật sự là quá không quy củ.”Tô Mạt lo lắng cho nhị ca, không cùng nàng ta khua môi múa mép, không thèm nhìn ai tới, chỉ giành lấy vị trí của người đang đỡ Tô Việt hét lớn ,“Đừng chạm vào hắn!”Nàng quỳ gối bên người nhị ca, trước là cầm tay hắn xem thử mạch đập, cường kiện hữu lực, không có vấn đề lớn.Hẳn là lực đạo Tô Trì phát ra rất độc ác, rất âm ngoan, nhất thời đem huyết mạch của hắn bị phong bế, làm cho hắn ngất đi.Tô Mạt ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng nói:“Nhị ca, nhị ca......”Một bên gọi, một bên vỗ về xoa nhẹ cột sống cho hắn, lại xoa bóp vào huyệt nhân trung của hắn.Một lát, Tô Việt tỉnh lại, ho khan một tiếng, suy yếu nói:“Tiểu muội, nhị ca...... Vô dụng.”Tô Mạt trong lòng khó chịu, lại cười nói:“Để ngươi giao kết bằng hữu cẩu thả.”Bên kia đánh nhau bị ngăn ra, Từ Thiểu Khôn xông lại đây nhìn Tô Việt, vừa nghe được Tô Mạt nói những lời này.Hắn thực bị thương nói:“Tiểu muội, ngươi như thế nào lại hạ thấp chúng ta như vậy? Nhị ca ngươi giao kết bằng hữu cẩu thả, chẳng phải chúng ta đây đều là rác rưởi sao ?”Tô Mạt bĩu môi, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt với hắn, lát nữa mới tính sổ với hắn sau.