Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 778: Cận thủy lầu gác-- bọn họ đều uống nhầm thuốc rồi sao ?05

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Phân phó xong lúc trở lại chính gian ngự thư phòng, hoàng đế đang cùng Hoàng Phủ Giác, thái tử đang phê duyệt tấu chương.Thái tử đem những tấu chương phê duyệt ngày hôm qua, phân loại đưa lên, lại nói:“Phụ hoàng, có tấu chương phương bắc võ tham tướng, nói nhị ca ở nơi biên cảnh làm việc cần cù và thật thà, nay có hiệu quả rõ ràng, hỏi ý nên để nhị ca hồi triều hay không.”Tô Mạt nghe thấy trong lòng kích động, nhịn không được muốn tiến lên lắng nghe, nhưng lại sợ quá mức bại lộ, chỉ có thể cố nén .Hoàng đế nhìn hắn một cái,“Ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?”Thái tử thần sắc ngưng trọng, ngày đó Hoàng Phủ Cẩn bị phụ hoàng thúc giục mau chóng lao tới biên quan.Nói là biên quan có bão tuyết, có binh sĩ tác loạn, muốn hắn đi trấn áp.Lại không chịu cho hắn quân tốt cùng tiền tài, chỉ từ đại doanh Tây Sơn điều mấy chục người đi theo, nhưng lại có hai tham tướng đi theo giám thị.Xem ra lần này lại thêm một lần phụ hoàng lợi dụng sự tàn bạo của nhị ca để đi dẹp loạn.Nhưng nghĩ đến nhiều bạo dân ở phía Bắc, hơn nữa đám người phòng giữ nơi đó lại thường cấu kết, ức hiếp dân chúng.Cho nên có bạo loạn cũng là chuyện thường .Hắn nhớ tới lời nói của ngoại công, nhân tiện nói:“Phụ hoàng, y ý kiến của nhi thần, phía bắc lạnh khủng khiếp. Nhị ca nếu đã hoàn thành quân mệnh, đương nhiên để hắn hồi triều.”Không nghĩ tới thái tử sẽ vì Hoàng Phủ Cẩn cầu tình, Tô Mạt yên lặng cắn môi.Chẳng lẽ hắn biết loại tình cảm anh em như tay chân?Hoặc là có thể là có ý đồ khác hay không?Trong lúc nhất thời nghĩ không ra, Tô Mạt cũng vô tâm tư quản.Hoàng Phủ Giác một bộ thần thái như có chút đăm chiêu, nhưng là hoàng đế không hỏi ý kiến hắn, hắn đầu cũng không thể ngẩng.Chỉ có thể ra vẻ chuyên chú đang lật xem tấu chương trên tay mình.Xem ra, tam ca đột nhiên thông suốt ?Thế nhưng...... sẽ nhớ nhung loại tình cảm thủ túc này sao, còn có thể giúp nhị ca cầu tình? Lúc trước sau khi lôi kéo nhị ca thất bại, hắn vẫn đều là thái độ đối địch .Hiện tại làm sao có thể cầu tình chứ?Hắn rùng mình, bức tự kia......Tống lão Quốc Công, Tô Mạt......Chuỗi sự việc và người có liên quan này......Hoàng Phủ Giác đột nhiên thấy có chút ngồi không yên, hắn mạnh quay đầu nhìn về phía Tô Mạt, đã thấy nàng hơi cúi đầu, lộ ra chiếc gáy trắng ngần như tuyết, đường cong ôn nhu bởi vì sự khẩn trương của nàng mà ngược lại càng thêm động lòng người.Hoàng đế nghe vậy không có tỏ thái độ, mà lại rút ra mấy cuốn tấu chương, ném ở trước mặt thái tử,“Nhìn lại cái này.”Thái tử rất nhanh lật xem một chút, kinh ngạc nói:“Đây?”

Phân phó xong lúc trở lại chính gian ngự thư phòng, hoàng đế đang cùng Hoàng Phủ Giác, thái tử đang phê duyệt tấu chương.

Thái tử đem những tấu chương phê duyệt ngày hôm qua, phân loại đưa lên, lại
nói:“Phụ hoàng, có tấu chương phương bắc võ tham tướng, nói nhị ca ở nơi biên cảnh làm việc cần cù và thật thà, nay có hiệu quả rõ ràng, hỏi ý
nên để nhị ca hồi triều hay không.”

Tô Mạt nghe thấy trong lòng kích động, nhịn không được muốn tiến lên lắng nghe, nhưng lại sợ quá mức bại lộ, chỉ có thể cố nén .

Hoàng đế nhìn hắn một cái,“Ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?”

Thái tử thần sắc ngưng trọng, ngày đó Hoàng Phủ Cẩn bị phụ hoàng thúc giục mau chóng lao tới biên quan.

Nói là biên quan có bão tuyết, có binh sĩ tác loạn, muốn hắn đi trấn áp.

Lại không chịu cho hắn quân tốt cùng tiền tài, chỉ từ đại doanh Tây Sơn
điều mấy chục người đi theo, nhưng lại có hai tham tướng đi theo giám
thị.

Xem ra lần này lại thêm một lần phụ hoàng lợi dụng sự tàn bạo của nhị ca để đi dẹp loạn.

Nhưng nghĩ đến nhiều bạo dân ở phía Bắc, hơn nữa đám người phòng giữ nơi đó lại thường cấu kết, ức hiếp dân chúng.

Cho nên có bạo loạn cũng là chuyện thường .

Hắn nhớ tới lời nói của ngoại công, nhân tiện nói:“Phụ hoàng, y ý kiến của
nhi thần, phía bắc lạnh khủng khiếp. Nhị ca nếu đã hoàn thành quân mệnh, đương nhiên để hắn hồi triều.”

Không nghĩ tới thái tử sẽ vì Hoàng Phủ Cẩn cầu tình, Tô Mạt yên lặng cắn môi.

Chẳng lẽ hắn biết loại tình cảm anh em như tay chân?

Hoặc là có thể là có ý đồ khác hay không?

Trong lúc nhất thời nghĩ không ra, Tô Mạt cũng vô tâm tư quản.

Hoàng Phủ Giác một bộ thần thái như có chút đăm chiêu, nhưng là hoàng đế không hỏi ý kiến hắn, hắn đầu cũng không thể ngẩng.

Chỉ có thể ra vẻ chuyên chú đang lật xem tấu chương trên tay mình.

Xem ra, tam ca đột nhiên thông suốt ?

Thế nhưng...... sẽ nhớ nhung loại tình cảm thủ túc này sao, còn có thể giúp nhị ca cầu tình? Lúc trước sau khi lôi kéo nhị ca thất bại, hắn vẫn đều là thái độ đối địch .

Hiện tại làm sao có thể cầu tình chứ?

Hắn rùng mình, bức tự kia......

Tống lão Quốc Công, Tô Mạt......

Chuỗi sự việc và người có liên quan này......

Hoàng Phủ Giác đột nhiên thấy có chút ngồi không yên, hắn mạnh quay đầu nhìn
về phía Tô Mạt, đã thấy nàng hơi cúi đầu, lộ ra chiếc gáy trắng ngần như tuyết, đường cong ôn nhu bởi vì sự khẩn trương của nàng mà ngược lại
càng thêm động lòng người.

Hoàng đế nghe vậy không có tỏ thái độ, mà lại rút ra mấy cuốn tấu chương, ném ở trước mặt thái tử,“Nhìn lại cái này.”

Thái tử rất nhanh lật xem một chút, kinh ngạc nói:“Đây?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Phân phó xong lúc trở lại chính gian ngự thư phòng, hoàng đế đang cùng Hoàng Phủ Giác, thái tử đang phê duyệt tấu chương.Thái tử đem những tấu chương phê duyệt ngày hôm qua, phân loại đưa lên, lại nói:“Phụ hoàng, có tấu chương phương bắc võ tham tướng, nói nhị ca ở nơi biên cảnh làm việc cần cù và thật thà, nay có hiệu quả rõ ràng, hỏi ý nên để nhị ca hồi triều hay không.”Tô Mạt nghe thấy trong lòng kích động, nhịn không được muốn tiến lên lắng nghe, nhưng lại sợ quá mức bại lộ, chỉ có thể cố nén .Hoàng đế nhìn hắn một cái,“Ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?”Thái tử thần sắc ngưng trọng, ngày đó Hoàng Phủ Cẩn bị phụ hoàng thúc giục mau chóng lao tới biên quan.Nói là biên quan có bão tuyết, có binh sĩ tác loạn, muốn hắn đi trấn áp.Lại không chịu cho hắn quân tốt cùng tiền tài, chỉ từ đại doanh Tây Sơn điều mấy chục người đi theo, nhưng lại có hai tham tướng đi theo giám thị.Xem ra lần này lại thêm một lần phụ hoàng lợi dụng sự tàn bạo của nhị ca để đi dẹp loạn.Nhưng nghĩ đến nhiều bạo dân ở phía Bắc, hơn nữa đám người phòng giữ nơi đó lại thường cấu kết, ức hiếp dân chúng.Cho nên có bạo loạn cũng là chuyện thường .Hắn nhớ tới lời nói của ngoại công, nhân tiện nói:“Phụ hoàng, y ý kiến của nhi thần, phía bắc lạnh khủng khiếp. Nhị ca nếu đã hoàn thành quân mệnh, đương nhiên để hắn hồi triều.”Không nghĩ tới thái tử sẽ vì Hoàng Phủ Cẩn cầu tình, Tô Mạt yên lặng cắn môi.Chẳng lẽ hắn biết loại tình cảm anh em như tay chân?Hoặc là có thể là có ý đồ khác hay không?Trong lúc nhất thời nghĩ không ra, Tô Mạt cũng vô tâm tư quản.Hoàng Phủ Giác một bộ thần thái như có chút đăm chiêu, nhưng là hoàng đế không hỏi ý kiến hắn, hắn đầu cũng không thể ngẩng.Chỉ có thể ra vẻ chuyên chú đang lật xem tấu chương trên tay mình.Xem ra, tam ca đột nhiên thông suốt ?Thế nhưng...... sẽ nhớ nhung loại tình cảm thủ túc này sao, còn có thể giúp nhị ca cầu tình? Lúc trước sau khi lôi kéo nhị ca thất bại, hắn vẫn đều là thái độ đối địch .Hiện tại làm sao có thể cầu tình chứ?Hắn rùng mình, bức tự kia......Tống lão Quốc Công, Tô Mạt......Chuỗi sự việc và người có liên quan này......Hoàng Phủ Giác đột nhiên thấy có chút ngồi không yên, hắn mạnh quay đầu nhìn về phía Tô Mạt, đã thấy nàng hơi cúi đầu, lộ ra chiếc gáy trắng ngần như tuyết, đường cong ôn nhu bởi vì sự khẩn trương của nàng mà ngược lại càng thêm động lòng người.Hoàng đế nghe vậy không có tỏ thái độ, mà lại rút ra mấy cuốn tấu chương, ném ở trước mặt thái tử,“Nhìn lại cái này.”Thái tử rất nhanh lật xem một chút, kinh ngạc nói:“Đây?”

Chương 778: Cận thủy lầu gác-- bọn họ đều uống nhầm thuốc rồi sao ?05