Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 779: Hoàng Phủ Cẩn chiếm đoạt dân nữ?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trên tấu chương nói Hoàng Phủ Cẩn ở Thương bắc hung hãn lại kiêu căng, lạm dụng thi hành khổ hình, ức hiếp dân chúng.Ấu đả mệnh quan triều đình, chiếm đoạt dân nữ, chiếm lấy thê thiếp của Thủ Bị ( chức quan chấn giữ biên quan ) Thương bắc......“Đây, điều đó không có khả năng, phụ hoàng, nhị ca tuy rằng tính tình lạnh nhạt, cũng tuyệt đối không phải là người như thế!”Nói xong hắn vén một bên áo bào, quỳ xuống,“Thỉnh phụ hoàng minh xét.”Trong lúc nhất thời không khí ngự thư phòng lại khẩn trương đến cực điểm.Tiền cô cô cùng Lưu Ngọc đứng ở tư thế duy trì thái độ ban đầu, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình dư thừa, ánh mắt nhìn ở chỗ viên gạch trên nền cách đo ba thước.Phía dưới thái giám cùng cung nữ hầu hạ, cái gì cũng không dám nói, một đám người thở cũng không dám thở mạnh.Ở ngự thư phòng bởi vì tâm tình chủ tử khó chịu, không cẩn thận bị đám lửa bốc cháy phùn phụt tới mà chết oan không biết bao nhiêu người.Bọn họ có thể sống xót được, thì phải đã luyện thành thép .Đương nhiên hiểu được như thế nào là quan sát sắc mặt, xem thế lửa.Bên kia Tô Mạt vội muốn chết, rốt cuộc trên đó chửi bới Hoàng Phủ Cẩn cái gì?Tất nhiên không phải điều dễ nghe gì.Thật sự là......Hoàng Phủ Giác nhìn nàng một cái, đứng dậy tiến lên, cũng yên lặng quỳ xuống.Hoàng đế nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Tô Mạt, vẫy tay, cười nói:“Mạt nhi lại đây.”Tô Mạt đi nhanh lên tiền, hoàng đế đem tấu chương kia đưa cho nàng.Tô Mạt chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền xì cười.Nguyên bản bầu không khí ngự thư phòng khẩn trương lập tức tiêu tan vô hình.Hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng, thái tử cùng Hoàng Phủ Giác lại kinh ngạc ngửa đầu nhìn nàng.Tô Mạt vội xin lỗi,“Bệ hạ, loại này bịa đặt vu khống, cũng quá cấp thấp đi .”Hoặc là do Thương Bắc Thủ Bị làm nhiều việc ác, bị Hoàng Phủ Cẩn đánh, hắn tìm thời cơ trả thù.Hoặc là do Thương Bắc Thủ Bị là người giỏi về luồn cúi dựa dẫm người khác, muốn dựa vào việc Hoàng Phủ Cẩn trước này không được hoàng đế yêu quý, thanh danh lại không tốt.Muốn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, muốn đạp Hoàng Phủ Cẩn một cước, để lấy chút lợi lộc cho mình.Ở bệ hạ nơi này ghi chút côngi, sau đó có thể từ chỗ lạnh khủng khiếp kia triệu hồi về kinh.Đây là chuyện tình thực rõ ràng, huống hồ, hoàng đế còn phái người giám thị Hoàng Phủ Cẩn, đều có mật tín lui tới.Loại sự tình này, bản thân nó vốn rất vô cùng hoang đường .Hoàng đế căn bản sẽ không tin, nhưng hắn vì sao còn muốn như vậy chứ, làm như có thật để thái tử xem?
Trên tấu chương nói Hoàng Phủ Cẩn ở Thương bắc hung hãn lại kiêu căng, lạm dụng thi hành khổ hình, ức hiếp dân chúng.
Ấu đả mệnh quan triều đình, chiếm đoạt dân nữ, chiếm lấy thê thiếp của Thủ Bị ( chức quan chấn giữ biên quan ) Thương bắc......
“Đây, điều đó không có khả năng, phụ hoàng, nhị ca tuy rằng tính tình lạnh nhạt, cũng tuyệt đối không phải là người như thế!”
Nói xong hắn vén một bên áo bào, quỳ xuống,“Thỉnh phụ hoàng minh xét.”
Trong lúc nhất thời không khí ngự thư phòng lại khẩn trương đến cực điểm.
Tiền cô cô cùng Lưu Ngọc đứng ở tư thế duy trì thái độ ban đầu, trên mặt
không có bao nhiêu biểu tình dư thừa, ánh mắt nhìn ở chỗ viên gạch trên
nền cách đo ba thước.
Phía dưới thái giám cùng cung nữ hầu hạ, cái gì cũng không dám nói, một đám người thở cũng không dám thở mạnh.
Ở ngự thư phòng bởi vì tâm tình chủ tử khó chịu, không cẩn thận bị đám
lửa bốc cháy phùn phụt tới mà chết oan không biết bao nhiêu người.
Bọn họ có thể sống xót được, thì phải đã luyện thành thép .
Đương nhiên hiểu được như thế nào là quan sát sắc mặt, xem thế lửa.
Bên kia Tô Mạt vội muốn chết, rốt cuộc trên đó chửi bới Hoàng Phủ Cẩn cái gì?
Tất nhiên không phải điều dễ nghe gì.
Thật sự là......
Hoàng Phủ Giác nhìn nàng một cái, đứng dậy tiến lên, cũng yên lặng quỳ xuống.
Hoàng đế nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Tô Mạt, vẫy tay, cười nói:“Mạt nhi lại đây.”
Tô Mạt đi nhanh lên tiền, hoàng đế đem tấu chương kia đưa cho nàng.
Tô Mạt chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền xì cười.
Nguyên bản bầu không khí ngự thư phòng khẩn trương lập tức tiêu tan vô hình.
Hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng, thái tử cùng Hoàng Phủ Giác lại kinh ngạc ngửa đầu nhìn nàng.
Tô Mạt vội xin lỗi,“Bệ hạ, loại này bịa đặt vu khống, cũng quá cấp thấp đi .”
Hoặc là do Thương Bắc Thủ Bị làm nhiều việc ác, bị Hoàng Phủ Cẩn đánh, hắn tìm thời cơ trả thù.
Hoặc là do Thương Bắc Thủ Bị là người giỏi về luồn cúi dựa dẫm người khác,
muốn dựa vào việc Hoàng Phủ Cẩn trước này không được hoàng đế yêu quý,
thanh danh lại không tốt.
Muốn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, muốn đạp Hoàng Phủ Cẩn một cước, để lấy chút lợi lộc cho mình.
Ở bệ hạ nơi này ghi chút côngi, sau đó có thể từ chỗ lạnh khủng khiếp kia triệu hồi về kinh.
Đây là chuyện tình thực rõ ràng, huống hồ, hoàng đế còn phái người giám thị Hoàng Phủ Cẩn, đều có mật tín lui tới.
Loại sự tình này, bản thân nó vốn rất vô cùng hoang đường .
Hoàng đế căn bản sẽ không tin, nhưng hắn vì sao còn muốn như vậy chứ, làm như có thật để thái tử xem?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trên tấu chương nói Hoàng Phủ Cẩn ở Thương bắc hung hãn lại kiêu căng, lạm dụng thi hành khổ hình, ức hiếp dân chúng.Ấu đả mệnh quan triều đình, chiếm đoạt dân nữ, chiếm lấy thê thiếp của Thủ Bị ( chức quan chấn giữ biên quan ) Thương bắc......“Đây, điều đó không có khả năng, phụ hoàng, nhị ca tuy rằng tính tình lạnh nhạt, cũng tuyệt đối không phải là người như thế!”Nói xong hắn vén một bên áo bào, quỳ xuống,“Thỉnh phụ hoàng minh xét.”Trong lúc nhất thời không khí ngự thư phòng lại khẩn trương đến cực điểm.Tiền cô cô cùng Lưu Ngọc đứng ở tư thế duy trì thái độ ban đầu, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình dư thừa, ánh mắt nhìn ở chỗ viên gạch trên nền cách đo ba thước.Phía dưới thái giám cùng cung nữ hầu hạ, cái gì cũng không dám nói, một đám người thở cũng không dám thở mạnh.Ở ngự thư phòng bởi vì tâm tình chủ tử khó chịu, không cẩn thận bị đám lửa bốc cháy phùn phụt tới mà chết oan không biết bao nhiêu người.Bọn họ có thể sống xót được, thì phải đã luyện thành thép .Đương nhiên hiểu được như thế nào là quan sát sắc mặt, xem thế lửa.Bên kia Tô Mạt vội muốn chết, rốt cuộc trên đó chửi bới Hoàng Phủ Cẩn cái gì?Tất nhiên không phải điều dễ nghe gì.Thật sự là......Hoàng Phủ Giác nhìn nàng một cái, đứng dậy tiến lên, cũng yên lặng quỳ xuống.Hoàng đế nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Tô Mạt, vẫy tay, cười nói:“Mạt nhi lại đây.”Tô Mạt đi nhanh lên tiền, hoàng đế đem tấu chương kia đưa cho nàng.Tô Mạt chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền xì cười.Nguyên bản bầu không khí ngự thư phòng khẩn trương lập tức tiêu tan vô hình.Hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng, thái tử cùng Hoàng Phủ Giác lại kinh ngạc ngửa đầu nhìn nàng.Tô Mạt vội xin lỗi,“Bệ hạ, loại này bịa đặt vu khống, cũng quá cấp thấp đi .”Hoặc là do Thương Bắc Thủ Bị làm nhiều việc ác, bị Hoàng Phủ Cẩn đánh, hắn tìm thời cơ trả thù.Hoặc là do Thương Bắc Thủ Bị là người giỏi về luồn cúi dựa dẫm người khác, muốn dựa vào việc Hoàng Phủ Cẩn trước này không được hoàng đế yêu quý, thanh danh lại không tốt.Muốn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, muốn đạp Hoàng Phủ Cẩn một cước, để lấy chút lợi lộc cho mình.Ở bệ hạ nơi này ghi chút côngi, sau đó có thể từ chỗ lạnh khủng khiếp kia triệu hồi về kinh.Đây là chuyện tình thực rõ ràng, huống hồ, hoàng đế còn phái người giám thị Hoàng Phủ Cẩn, đều có mật tín lui tới.Loại sự tình này, bản thân nó vốn rất vô cùng hoang đường .Hoàng đế căn bản sẽ không tin, nhưng hắn vì sao còn muốn như vậy chứ, làm như có thật để thái tử xem?