Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế…
Chương 1257
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 1257Cô vốn cũng muốn đi theo nhưng đã bị bà ấy cản lại.Thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên hiện đã lên đường đến Chân vũ trụ, An Nam Tịnh và những người khác cũng đi theo bảo vệ.Nơi đây cần phải có người ở lại chủ trì đại cục.Bằng không cả vũ trụ Quan Huyên sẽ rơi vào hỗn loạn.Mà người nhận lấy trọng trách này đương nhiên chỉ có thể là Nạp Lan Ca.Trên đời có câu nam chủ ngoại, nữ chủ nội mà.Tuy có những bảo vật do Tần Quan để lại nhưng uy lực của chúng quá lớn, Nạp Lan Ca chưa thể làm chủ toàn bộ, vừa tung ra thì chẳng khác gì lấy mạng đổi mạng.Cô thì thầm: “Họ sẽ trở lại chứ?”Lý Bán Tri không đáp.Trở lại ư?Ánh mắt bà ấy nhìn Thiên Môn cũng trở nên xa xăm.Trận chiến năm ấy, cũng có rất nhiều người lên đường.Nhưng trở về… lại chẳng bao nhiêu……Diệp Quân dẫn dắt các thiên tài yêu nghiệt còn sót lại của vũ trụ Quan Huyên đi vào Thiên Môn, vào đến truyền tống trận bên trong. Trận pháp khởi động, nhanh chóng đưa họ xuyên qua vách ngăn vũ trụ, đi đến trước Trấn Thiên Môn.Trấn Thiên Môn.Chính là địa giới Chân vũ trụ.Đi qua nơi đây, đồng nghĩa với chân chính bước vào Chân vũ trụ.Diệp Quân nhìn lại phía sau, thấy chỉ còn chưa đến ba trăm người.Nhỏ nhất chỉ mới mười bốn tuổi.Đó là một kiếm tu Kiếm Tông với thiên phú cao ngất, hiện đã đến Kiếm Đế – đúng hơn là Đại Kiếm Đế, chứng tỏ tiềm năng vô hạn.Nhưng gương mặt non choẹt ấy lại trắng bợt, bàn tay cầm kiếm khẽ run.Phát giác thấy ánh mắt Diệp Quân, cậu ta nơm nớp đáp: “Sư huynh, đệ… đệ là Tiểu Hữu”.Tiểu Hữu!Hắn mỉm cười hỏi lại: “Sợ không?”Thiếu niên nhe răng cười: “Không ạ!”Cậu ta đưa tay lên lau đi vết máu bên khóe môi, lặp lại: “Đệ không sợ chết đâu, thật đấy!”Diệp Quân gật đầu, lướt mắt nhìn những người còn lại. Trong đó có những gương mặt hắn quen thuộc, nhưng cũng thiếu đi rất nhiều.Hắn rơi vào im lặng.Trước kia hắn không hiểu được cha đã gặp phải bao nhiêu khó nhọc để bảo vệ vũ trụ này, cho đến hôm nay mới cảm nhận được trọng trách ấy nặng nề biết bao nhiêu…Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 1257Cô vốn cũng muốn đi theo nhưng đã bị bà ấy cản lại.Thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên hiện đã lên đường đến Chân vũ trụ, An Nam Tịnh và những người khác cũng đi theo bảo vệ.Nơi đây cần phải có người ở lại chủ trì đại cục.Bằng không cả vũ trụ Quan Huyên sẽ rơi vào hỗn loạn.Mà người nhận lấy trọng trách này đương nhiên chỉ có thể là Nạp Lan Ca.Trên đời có câu nam chủ ngoại, nữ chủ nội mà.Tuy có những bảo vật do Tần Quan để lại nhưng uy lực của chúng quá lớn, Nạp Lan Ca chưa thể làm chủ toàn bộ, vừa tung ra thì chẳng khác gì lấy mạng đổi mạng.Cô thì thầm: “Họ sẽ trở lại chứ?”Lý Bán Tri không đáp.Trở lại ư?Ánh mắt bà ấy nhìn Thiên Môn cũng trở nên xa xăm.Trận chiến năm ấy, cũng có rất nhiều người lên đường.Nhưng trở về… lại chẳng bao nhiêu……Diệp Quân dẫn dắt các thiên tài yêu nghiệt còn sót lại của vũ trụ Quan Huyên đi vào Thiên Môn, vào đến truyền tống trận bên trong. Trận pháp khởi động, nhanh chóng đưa họ xuyên qua vách ngăn vũ trụ, đi đến trước Trấn Thiên Môn.Trấn Thiên Môn.Chính là địa giới Chân vũ trụ.Đi qua nơi đây, đồng nghĩa với chân chính bước vào Chân vũ trụ.Diệp Quân nhìn lại phía sau, thấy chỉ còn chưa đến ba trăm người.Nhỏ nhất chỉ mới mười bốn tuổi.Đó là một kiếm tu Kiếm Tông với thiên phú cao ngất, hiện đã đến Kiếm Đế – đúng hơn là Đại Kiếm Đế, chứng tỏ tiềm năng vô hạn.Nhưng gương mặt non choẹt ấy lại trắng bợt, bàn tay cầm kiếm khẽ run.Phát giác thấy ánh mắt Diệp Quân, cậu ta nơm nớp đáp: “Sư huynh, đệ… đệ là Tiểu Hữu”.Tiểu Hữu!Hắn mỉm cười hỏi lại: “Sợ không?”Thiếu niên nhe răng cười: “Không ạ!”Cậu ta đưa tay lên lau đi vết máu bên khóe môi, lặp lại: “Đệ không sợ chết đâu, thật đấy!”Diệp Quân gật đầu, lướt mắt nhìn những người còn lại. Trong đó có những gương mặt hắn quen thuộc, nhưng cũng thiếu đi rất nhiều.Hắn rơi vào im lặng.Trước kia hắn không hiểu được cha đã gặp phải bao nhiêu khó nhọc để bảo vệ vũ trụ này, cho đến hôm nay mới cảm nhận được trọng trách ấy nặng nề biết bao nhiêu…Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Hậu Duệ Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpDiệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”. Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”. Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?” Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”. Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?” Diệp Quân nói: “Liên hôn”. Dạ An Quân híp mắt. Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên. Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”. Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa. Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”. Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế… Chương 1257Cô vốn cũng muốn đi theo nhưng đã bị bà ấy cản lại.Thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên hiện đã lên đường đến Chân vũ trụ, An Nam Tịnh và những người khác cũng đi theo bảo vệ.Nơi đây cần phải có người ở lại chủ trì đại cục.Bằng không cả vũ trụ Quan Huyên sẽ rơi vào hỗn loạn.Mà người nhận lấy trọng trách này đương nhiên chỉ có thể là Nạp Lan Ca.Trên đời có câu nam chủ ngoại, nữ chủ nội mà.Tuy có những bảo vật do Tần Quan để lại nhưng uy lực của chúng quá lớn, Nạp Lan Ca chưa thể làm chủ toàn bộ, vừa tung ra thì chẳng khác gì lấy mạng đổi mạng.Cô thì thầm: “Họ sẽ trở lại chứ?”Lý Bán Tri không đáp.Trở lại ư?Ánh mắt bà ấy nhìn Thiên Môn cũng trở nên xa xăm.Trận chiến năm ấy, cũng có rất nhiều người lên đường.Nhưng trở về… lại chẳng bao nhiêu……Diệp Quân dẫn dắt các thiên tài yêu nghiệt còn sót lại của vũ trụ Quan Huyên đi vào Thiên Môn, vào đến truyền tống trận bên trong. Trận pháp khởi động, nhanh chóng đưa họ xuyên qua vách ngăn vũ trụ, đi đến trước Trấn Thiên Môn.Trấn Thiên Môn.Chính là địa giới Chân vũ trụ.Đi qua nơi đây, đồng nghĩa với chân chính bước vào Chân vũ trụ.Diệp Quân nhìn lại phía sau, thấy chỉ còn chưa đến ba trăm người.Nhỏ nhất chỉ mới mười bốn tuổi.Đó là một kiếm tu Kiếm Tông với thiên phú cao ngất, hiện đã đến Kiếm Đế – đúng hơn là Đại Kiếm Đế, chứng tỏ tiềm năng vô hạn.Nhưng gương mặt non choẹt ấy lại trắng bợt, bàn tay cầm kiếm khẽ run.Phát giác thấy ánh mắt Diệp Quân, cậu ta nơm nớp đáp: “Sư huynh, đệ… đệ là Tiểu Hữu”.Tiểu Hữu!Hắn mỉm cười hỏi lại: “Sợ không?”Thiếu niên nhe răng cười: “Không ạ!”Cậu ta đưa tay lên lau đi vết máu bên khóe môi, lặp lại: “Đệ không sợ chết đâu, thật đấy!”Diệp Quân gật đầu, lướt mắt nhìn những người còn lại. Trong đó có những gương mặt hắn quen thuộc, nhưng cũng thiếu đi rất nhiều.Hắn rơi vào im lặng.Trước kia hắn không hiểu được cha đã gặp phải bao nhiêu khó nhọc để bảo vệ vũ trụ này, cho đến hôm nay mới cảm nhận được trọng trách ấy nặng nề biết bao nhiêu…Nhưng cũng không còn cách nào khác.