Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 803: 12345678910 [ 01 ]

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhạc Thiểu Sâm quay đầu nói với một phụ tá khác,“Trở về nói cho Thiếu Doãn, kêu hắn đi đem sự việc này nói cho Đô Sát viện cùng Lục khoa cấp sự trung nghe.”Nói xong, xoay người đi nhanh nhảy lên xe ngựa,“Xuất phát.”Phụ tá lúc trước bị răn dạy quả thực hận chết được, hắc, ngươi cùng lão tử giả bộ, ngươi so với lão tử còn ác hơn.Còn sai Thiếu Doãn đi tới mách Đô Sát viện cùng lục khoa cấp sự trung ( chức quan), làm cho bọn họ tố cáo giúp.Đô Sát viện ngự sử cùng lục khoa cấp sự trung là ngôn quan của Đại Chu, đó lại là cấp bậc quan lại thấp kém nhưng xương cốt cứng nhắc cứng đầu, vị trí thích sự uyên bác thích danh tiếng.Rất nhiều người vì muốn lưu danh sử sách, thường thường tóm một vấn đề mà khuyên ngăn tới chết, chỉ ước gì được đâm chết ở trên Kim Loan điện.Lâm Giang vương dám đứng trước bàn dân làm ra chuyện với nữ tử như vậy, việc này ngự sử đã biết, nói hắn ở trước công chúng gây rối nữ tử, vi phạm phong tục tập quán, gây tổn hại thể diện hoàng gia?Tuy rằng hai người bọn họ cũng không làm gì, nhưng là nếu lấy áo choàng bọc khoái mã đi qua còn chưa tính.Nhưng chậm rãi đi, thanh âm nữ tử thanh thúy êm tai, cho dù là ngồi đúng quy củ, đó cũng là sai.Cũng đủ để đám người cổ hủ rảnh rỗi bắn nước miếng tung tóe, bốn phía buộc tội rồi.Mà Lâm Giang vương thế nào cũng không thèm quan tâm đến lý lẽ, đám ngôn quan đó tất nhiên sẽ đổ dầu thêm vào lửa.Đến lúc đó lại có một trò hay xem.Hắn lập tức lén lút lui ra phía sau, tìm cớ, xin lui xuống, không tiếp tục đồng hành cùng mọi người.Hắn đương nhiên không biết, trên lầu nhà bên cạnh có một ánh mắt, cũng đang quan sát hắn.Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi một lèo về, đến trước cửa Hương lâu, hắn ôm nàng nhảy xuống ngựa.Trước cửa tiểu nhị vừa thấy, lập tức vô cùng hớn hở chào đón, lại phái người đi vàotrong nói cho Hình chưởng quầy cùng tam tiểu thư biết.Người nơi này hoan nghênh bọn họ là thật tâm , nàng đương nhiên có thể cảm nhận được.Hơn nữa ở trong này, so với Tô phủ nàng thậm chí còn thấy tự tại hơn.Tiểu khất cái ở trước cửa cũng lập tức đi truyền tin, nói sư phụ và bang chủ đã trở lại.Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi tới hậu viện, Tô Hinh Nhi đang cùng vài người phụ nữ khác làm sổ sách thanh toán.Những người phụ nữ này là do Tô Mạt bỏ tiền để Hình chưởng quầy mời đến, có vài người là tiểu thư nhà giàu có thể đọc sách biết chữ, sau đó gia cảnh nghèo túng sa sút đi liền gả cho hộ nông dân bình thường.Nhưng các nàng được chiều chuộng quen rồi, làm không được việc nhà nông, ở nhà giúp không được gì, ngược lại sẽ bị bà bà ghét bỏ.Tô Mạt kêu Hình chưởng quầy tìm những người phụ nữ như vậy, yêu cầu thành thật tin cậy, an phận thủ thường đứng đắn .

Nhạc Thiểu Sâm quay
đầu nói với một phụ tá khác,“Trở về nói cho Thiếu Doãn, kêu hắn đi đem
sự việc này nói cho Đô Sát viện cùng Lục khoa cấp sự trung nghe.”

Nói xong, xoay người đi nhanh nhảy lên xe ngựa,“Xuất phát.”

Phụ tá lúc trước bị răn dạy quả thực hận chết được, hắc, ngươi cùng lão tử giả bộ, ngươi so với lão tử còn ác hơn.

Còn sai Thiếu Doãn đi tới mách Đô Sát viện cùng lục khoa cấp sự trung ( chức quan), làm cho bọn họ tố cáo giúp.

Đô Sát viện ngự sử cùng lục khoa cấp sự trung là ngôn quan của Đại Chu, đó lại là cấp bậc quan lại thấp kém nhưng xương cốt cứng nhắc cứng đầu, vị trí thích sự uyên bác thích danh tiếng.

Rất nhiều người vì muốn
lưu danh sử sách, thường thường tóm một vấn đề mà khuyên ngăn tới chết,
chỉ ước gì được đâm chết ở trên Kim Loan điện.

Lâm Giang vương
dám đứng trước bàn dân làm ra chuyện với nữ tử như vậy, việc này ngự sử
đã biết, nói hắn ở trước công chúng gây rối nữ tử, vi phạm phong tục tập quán, gây tổn hại thể diện hoàng gia?

Tuy rằng hai người bọn họ cũng không làm gì, nhưng là nếu lấy áo choàng bọc khoái mã đi qua còn chưa tính.

Nhưng chậm rãi đi, thanh âm nữ tử thanh thúy êm tai, cho dù là ngồi đúng quy củ, đó cũng là sai.

Cũng đủ để đám người cổ hủ rảnh rỗi bắn nước miếng tung tóe, bốn phía buộc tội rồi.

Mà Lâm Giang vương thế nào cũng không thèm quan tâm đến lý lẽ, đám ngôn quan đó tất nhiên sẽ đổ dầu thêm vào lửa.

Đến lúc đó lại có một trò hay xem.

Hắn lập tức lén lút lui ra phía sau, tìm cớ, xin lui xuống, không tiếp tục đồng hành cùng mọi người.

Hắn đương nhiên không biết, trên lầu nhà bên cạnh có một ánh mắt, cũng đang quan sát hắn.

Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi một lèo về, đến trước cửa Hương lâu, hắn ôm nàng nhảy xuống ngựa.

Trước cửa tiểu nhị vừa thấy, lập tức vô cùng hớn hở chào đón, lại phái người
đi vàotrong nói cho Hình chưởng quầy cùng tam tiểu thư biết.

Người nơi này hoan nghênh bọn họ là thật tâm , nàng đương nhiên có thể cảm nhận được.

Hơn nữa ở trong này, so với Tô phủ nàng thậm chí còn thấy tự tại hơn.

Tiểu khất cái ở trước cửa cũng lập tức đi truyền tin, nói sư phụ và bang chủ đã trở lại.

Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi tới hậu viện, Tô Hinh Nhi đang cùng vài người phụ nữ khác làm sổ sách thanh toán.

Những người phụ nữ này là do Tô Mạt bỏ tiền để Hình chưởng quầy mời đến, có
vài người là tiểu thư nhà giàu có thể đọc sách biết chữ, sau đó gia cảnh nghèo túng sa sút đi liền gả cho hộ nông dân bình thường.

Nhưng
các nàng được chiều chuộng quen rồi, làm không được việc nhà nông, ở nhà giúp không được gì, ngược lại sẽ bị bà bà ghét bỏ.

Tô Mạt kêu Hình chưởng quầy tìm những người phụ nữ như vậy, yêu cầu thành thật tin cậy, an phận thủ thường đứng đắn .

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhạc Thiểu Sâm quay đầu nói với một phụ tá khác,“Trở về nói cho Thiếu Doãn, kêu hắn đi đem sự việc này nói cho Đô Sát viện cùng Lục khoa cấp sự trung nghe.”Nói xong, xoay người đi nhanh nhảy lên xe ngựa,“Xuất phát.”Phụ tá lúc trước bị răn dạy quả thực hận chết được, hắc, ngươi cùng lão tử giả bộ, ngươi so với lão tử còn ác hơn.Còn sai Thiếu Doãn đi tới mách Đô Sát viện cùng lục khoa cấp sự trung ( chức quan), làm cho bọn họ tố cáo giúp.Đô Sát viện ngự sử cùng lục khoa cấp sự trung là ngôn quan của Đại Chu, đó lại là cấp bậc quan lại thấp kém nhưng xương cốt cứng nhắc cứng đầu, vị trí thích sự uyên bác thích danh tiếng.Rất nhiều người vì muốn lưu danh sử sách, thường thường tóm một vấn đề mà khuyên ngăn tới chết, chỉ ước gì được đâm chết ở trên Kim Loan điện.Lâm Giang vương dám đứng trước bàn dân làm ra chuyện với nữ tử như vậy, việc này ngự sử đã biết, nói hắn ở trước công chúng gây rối nữ tử, vi phạm phong tục tập quán, gây tổn hại thể diện hoàng gia?Tuy rằng hai người bọn họ cũng không làm gì, nhưng là nếu lấy áo choàng bọc khoái mã đi qua còn chưa tính.Nhưng chậm rãi đi, thanh âm nữ tử thanh thúy êm tai, cho dù là ngồi đúng quy củ, đó cũng là sai.Cũng đủ để đám người cổ hủ rảnh rỗi bắn nước miếng tung tóe, bốn phía buộc tội rồi.Mà Lâm Giang vương thế nào cũng không thèm quan tâm đến lý lẽ, đám ngôn quan đó tất nhiên sẽ đổ dầu thêm vào lửa.Đến lúc đó lại có một trò hay xem.Hắn lập tức lén lút lui ra phía sau, tìm cớ, xin lui xuống, không tiếp tục đồng hành cùng mọi người.Hắn đương nhiên không biết, trên lầu nhà bên cạnh có một ánh mắt, cũng đang quan sát hắn.Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi một lèo về, đến trước cửa Hương lâu, hắn ôm nàng nhảy xuống ngựa.Trước cửa tiểu nhị vừa thấy, lập tức vô cùng hớn hở chào đón, lại phái người đi vàotrong nói cho Hình chưởng quầy cùng tam tiểu thư biết.Người nơi này hoan nghênh bọn họ là thật tâm , nàng đương nhiên có thể cảm nhận được.Hơn nữa ở trong này, so với Tô phủ nàng thậm chí còn thấy tự tại hơn.Tiểu khất cái ở trước cửa cũng lập tức đi truyền tin, nói sư phụ và bang chủ đã trở lại.Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi tới hậu viện, Tô Hinh Nhi đang cùng vài người phụ nữ khác làm sổ sách thanh toán.Những người phụ nữ này là do Tô Mạt bỏ tiền để Hình chưởng quầy mời đến, có vài người là tiểu thư nhà giàu có thể đọc sách biết chữ, sau đó gia cảnh nghèo túng sa sút đi liền gả cho hộ nông dân bình thường.Nhưng các nàng được chiều chuộng quen rồi, làm không được việc nhà nông, ở nhà giúp không được gì, ngược lại sẽ bị bà bà ghét bỏ.Tô Mạt kêu Hình chưởng quầy tìm những người phụ nữ như vậy, yêu cầu thành thật tin cậy, an phận thủ thường đứng đắn .

Chương 803: 12345678910 [ 01 ]