Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 813: Lão tiên sinh ở phòng thu chi muốn từ chức?[ nhất ]

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cho dù già đi, về sau Hương lâu cũng sẽ nuôi dưỡng bọn họ, cũng cho tử nữ của bọn họ có công việc ổn định, có thể kiếm tiền nuôi gia đình.Phòng thu chi là phòng trọng yếu của Hương lâu, nếu có tiên sinh phòng thu chi muốn từ chức, vậy thì lão bản như nàng đây phải kiểm điểm lại bản thân.Có phải đã làm cái gì không đúng hay không, nếu không vì sao họ lại muốn từ chức chứ?Tô Mạt bước nhanh hơn đi tới sân viện phòng thu chi, nhóm gã sai vặt thấy nàng đến, lập tức hướng vào trong bẩm báo:“Lão bản đã đến!”Hình chưởng quầy cùng vài người vội đi ra nghênh đón.Vạn lão mụ mụ sớm đã qua đời, Hình chưởng quầy giúp hắn tục huyền ở trong này, con trai cùng con dâu của hắn ở nhà trồng ruộng, tiểu tôn tử tôn nữ cùng tới đây làm việc.Tiểu tôn tử của hắn đi đến Hoa Phố, tôn nữ cũng ở đây, đang khuyên nhủ hắn,“Gia gia, gia gia, nơi này tốt như vậy, ngài vì sao nhất định phải đi.”Hình chưởng quầy thỉnh Tô Mạt đi vào, hắn cũng nói không được gì, chỉ nói Vạn tiên sinh quyết tâm phải đi.Tô Mạt tiến lên thi lễ với Vạn tiên sinh, khiến hắn hoảng hốt vội đứng dậy đáp lễ, trong miệng hô hắn đáng chết.Tô Mạt cười nói:“Vạn tiên sinh, có phải bị ủy khuất hay không, cứ nói ra cho mọi người nghe.”Hình chưởng quầy nói:“Đúng a, lão Vạn, ngươi nói đi, kể cả là ta không đúng chỗ nào ngươi khiến ủy khuấ t, ngươi cũng cứ nói hết đi.”Vạn tiên sinh dùng sức xua tay, nước mắt già nua rơi xuống,“Không phải, không phải đâu, làm sao chịu ủy khuất chứ. Một chút cũng chưa từng chịu ủy khuất, ta già rồi, càng ngày càng không còn dùng được. Trước đây ở nơi khác làm thu chi, con mắt bị hỏng hết rồi, hiện tại không nhìn thấy rõ. Lão bản cùng Hình chưởng quầy trả cho ta nhiều tiền công như vâyh, ăn uống đều có người hầu hạ, ta...... Trong lòng ta hổ thẹn a!”Vài người ở phòng thu chi đều ưu tư.Bởi vì lúc trước ở nơi khác làm việc nhiều năm nên đôi mắt từ từ sẽ bị mờ đi.Ở nơi này của Tô Mạt còn đỡ, nàng an bài công tác hợp lý ng, mọi người chiếu cố cho nhau, còn có hỗ trợ.Hơn nữa nàng không tiếc đốt đèn, cho dù là ban đêm tính sổ, cũng là đèn đuốc sáng trưng .Ngày thường vấn đề ẩm thực cũng chú ý, ăn nhiều đồ bổ mắt.Nhưng bọn họ đến đây làm cũng không còn trẻ nữa, hơn phân nửa đều hơn ba mươi, còn có người năm sáu mươi nữa.Lúc trước ở cửa tiệm khác làm, năm này tháng nọ, ban đêm chỉ có một ngọn đèn, đôi mắt đều bị làm hỏng đi.Hiện tại tuổi cao hơn, lập tức liền cảm giác rõ ngay.

Cho dù già đi, về sau
Hương lâu cũng sẽ nuôi dưỡng bọn họ, cũng cho tử nữ của bọn họ có công
việc ổn định, có thể kiếm tiền nuôi gia đình.

Phòng thu chi là
phòng trọng yếu của Hương lâu, nếu có tiên sinh phòng thu chi muốn từ
chức, vậy thì lão bản như nàng đây phải kiểm điểm lại bản thân.

Có phải đã làm cái gì không đúng hay không, nếu không vì sao họ lại muốn từ chức chứ?

Tô Mạt bước nhanh hơn đi tới sân viện phòng thu chi, nhóm gã sai vặt thấy
nàng đến, lập tức hướng vào trong bẩm báo:“Lão bản đã đến!”

Hình chưởng quầy cùng vài người vội đi ra nghênh đón.

Vạn lão mụ mụ sớm đã qua đời, Hình chưởng quầy giúp hắn tục huyền ở trong
này, con trai cùng con dâu của hắn ở nhà trồng ruộng, tiểu tôn tử tôn nữ cùng tới đây làm việc.

Tiểu tôn tử của hắn đi đến Hoa Phố, tôn
nữ cũng ở đây, đang khuyên nhủ hắn,“Gia gia, gia gia, nơi này tốt như
vậy, ngài vì sao nhất định phải đi.”

Hình chưởng quầy thỉnh Tô Mạt đi vào, hắn cũng nói không được gì, chỉ nói Vạn tiên sinh quyết tâm phải đi.

Tô Mạt tiến lên thi lễ với Vạn tiên sinh, khiến hắn hoảng hốt vội đứng dậy đáp lễ, trong miệng hô hắn đáng chết.

Tô Mạt cười nói:“Vạn tiên sinh, có phải bị ủy khuất hay không, cứ nói ra cho mọi người nghe.”

Hình chưởng quầy nói:“Đúng a, lão Vạn, ngươi nói đi, kể cả là ta không đúng
chỗ nào ngươi khiến ủy khuấ t, ngươi cũng cứ nói hết đi.”

Vạn
tiên sinh dùng sức xua tay, nước mắt già nua rơi xuống,“Không phải,
không phải đâu, làm sao chịu ủy khuất chứ. Một chút cũng chưa từng chịu
ủy khuất, ta già rồi, càng ngày càng không còn dùng được. Trước đây ở
nơi khác làm thu chi, con mắt bị hỏng hết rồi, hiện tại không nhìn thấy
rõ. Lão bản cùng Hình chưởng quầy trả cho ta nhiều tiền công như vâyh,
ăn uống đều có người hầu hạ, ta...... Trong lòng ta hổ thẹn a!”

Vài người ở phòng thu chi đều ưu tư.

Bởi vì lúc trước ở nơi khác làm việc nhiều năm nên đôi mắt từ từ sẽ bị mờ đi.

Ở nơi này của Tô Mạt còn đỡ, nàng an bài công tác hợp lý ng, mọi người chiếu cố cho nhau, còn có hỗ trợ.

Hơn nữa nàng không tiếc đốt đèn, cho dù là ban đêm tính sổ, cũng là đèn đuốc sáng trưng .

Ngày thường vấn đề ẩm thực cũng chú ý, ăn nhiều đồ bổ mắt.

Nhưng bọn họ đến đây làm cũng không còn trẻ nữa, hơn phân nửa đều hơn ba mươi, còn có người năm sáu mươi nữa.

Lúc trước ở cửa tiệm khác làm, năm này tháng nọ, ban đêm chỉ có một ngọn đèn, đôi mắt đều bị làm hỏng đi.

Hiện tại tuổi cao hơn, lập tức liền cảm giác rõ ngay.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cho dù già đi, về sau Hương lâu cũng sẽ nuôi dưỡng bọn họ, cũng cho tử nữ của bọn họ có công việc ổn định, có thể kiếm tiền nuôi gia đình.Phòng thu chi là phòng trọng yếu của Hương lâu, nếu có tiên sinh phòng thu chi muốn từ chức, vậy thì lão bản như nàng đây phải kiểm điểm lại bản thân.Có phải đã làm cái gì không đúng hay không, nếu không vì sao họ lại muốn từ chức chứ?Tô Mạt bước nhanh hơn đi tới sân viện phòng thu chi, nhóm gã sai vặt thấy nàng đến, lập tức hướng vào trong bẩm báo:“Lão bản đã đến!”Hình chưởng quầy cùng vài người vội đi ra nghênh đón.Vạn lão mụ mụ sớm đã qua đời, Hình chưởng quầy giúp hắn tục huyền ở trong này, con trai cùng con dâu của hắn ở nhà trồng ruộng, tiểu tôn tử tôn nữ cùng tới đây làm việc.Tiểu tôn tử của hắn đi đến Hoa Phố, tôn nữ cũng ở đây, đang khuyên nhủ hắn,“Gia gia, gia gia, nơi này tốt như vậy, ngài vì sao nhất định phải đi.”Hình chưởng quầy thỉnh Tô Mạt đi vào, hắn cũng nói không được gì, chỉ nói Vạn tiên sinh quyết tâm phải đi.Tô Mạt tiến lên thi lễ với Vạn tiên sinh, khiến hắn hoảng hốt vội đứng dậy đáp lễ, trong miệng hô hắn đáng chết.Tô Mạt cười nói:“Vạn tiên sinh, có phải bị ủy khuất hay không, cứ nói ra cho mọi người nghe.”Hình chưởng quầy nói:“Đúng a, lão Vạn, ngươi nói đi, kể cả là ta không đúng chỗ nào ngươi khiến ủy khuấ t, ngươi cũng cứ nói hết đi.”Vạn tiên sinh dùng sức xua tay, nước mắt già nua rơi xuống,“Không phải, không phải đâu, làm sao chịu ủy khuất chứ. Một chút cũng chưa từng chịu ủy khuất, ta già rồi, càng ngày càng không còn dùng được. Trước đây ở nơi khác làm thu chi, con mắt bị hỏng hết rồi, hiện tại không nhìn thấy rõ. Lão bản cùng Hình chưởng quầy trả cho ta nhiều tiền công như vâyh, ăn uống đều có người hầu hạ, ta...... Trong lòng ta hổ thẹn a!”Vài người ở phòng thu chi đều ưu tư.Bởi vì lúc trước ở nơi khác làm việc nhiều năm nên đôi mắt từ từ sẽ bị mờ đi.Ở nơi này của Tô Mạt còn đỡ, nàng an bài công tác hợp lý ng, mọi người chiếu cố cho nhau, còn có hỗ trợ.Hơn nữa nàng không tiếc đốt đèn, cho dù là ban đêm tính sổ, cũng là đèn đuốc sáng trưng .Ngày thường vấn đề ẩm thực cũng chú ý, ăn nhiều đồ bổ mắt.Nhưng bọn họ đến đây làm cũng không còn trẻ nữa, hơn phân nửa đều hơn ba mươi, còn có người năm sáu mươi nữa.Lúc trước ở cửa tiệm khác làm, năm này tháng nọ, ban đêm chỉ có một ngọn đèn, đôi mắt đều bị làm hỏng đi.Hiện tại tuổi cao hơn, lập tức liền cảm giác rõ ngay.

Chương 813: Lão tiên sinh ở phòng thu chi muốn từ chức?[ nhất ]