Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 814: Lão tiên sinh ở phòng thu chi muốn từ chức? [ nhị ]

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hiện tại tuổi cao hơn, lập tức liền cảm giác rõ ngay.Nhất là Tô Mạt kêu bọn họ dùng con số mới để viết, ô vuông đó cũng nhỏ, dùng loại bút lông sói là được.Vạn tiên sinh liền nhìn không rõ, lại cảm thấy chính mình không thể làm được, hàng tháng còn lấy nhiều tiền công như vậy, ăn không ở không, thực có lỗi với lão bản.Dù sao nay con trai và con dâu ở nhà làm ruộng, cái ăn cái mặc trong nhà không lo, hơn nữa tiểu tôn tử tiểu tôn nữ của hắn đều có thể ở đây kiếm tiền, hắn cho dù về nhà nghỉ dưỡng, giúp đỡ trồng trọt, cũng không sao.Nghe hắn nói, Tô Mạt nhẹ nhàng thở hắt ra, cười nói:“Thì ra là như vậy à. Các vị lão tiên sinh, các vị không cần lo lắng vô ích. Hiện tại người nhìn không rõ, trước tiên không cần ghi chép sổ sách, chỉ cần đối chiếu là được. Huống hồ chúng ta còn muốn tìm thêm nhiều người học nghề ghi sổ, các vị vẫn phải tận sức giúp đỡ nhiều, sao có thể từ chức rời đi chứ?.”Cửa hàng muốn khuếch trương, muốn mở cửa hàng phụ, sẽ không ở nơi đó chiêu mộ chưởng quầy cùng phòng thu chi, cho dù là tiểu nhị đều là của hàng chính huấn luyện vài ba năm năm, sau đó từ từ điều đi làm.Cửa hàng như vậy, mới có thể là mười mấy cửa hàng trong toàn quốc, đều giống như một, quy củ không sai lệch một chút nào.Nếu không nói cho ra oai cái danh cửa hàng có nhiều chi nhánh, nhưng lại là chi nhánh so với cửa hàng chính kém rất nhiều, phục vụ tệ, mặt hàng kém, trừ bỏ mặt tiền cửa hàng kia thoạt nhìn có bộ dáng giống, thì thật sự không có chút giống nào hết.Tô Mạt mỉm cười, vẫy một tiểu nhị, kêu hắn đi tìm nha đầu tên là Tú Quyên quản lý phòng của nàng đi lấy chìa khóa số 13 của kho.Tiểu nhị kia lập tức đi, lúc trở về Hoàng Phủ Cẩn cũng thay đổi y bào xong xuôi.Hắn mặc một thân trường bào nguyệt sắc dệt hoa văn Tuế hàn tam hữu, thân hình cao ngất rắn rỏi như trúc, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.Ngày thường hắn ở trường hợp công khai là cực ít khi mặc cái loại sắc màu ấm áp cùng với loại màu sắc sạch sẽ như thế, không khỏi khiến mọi người có cảm giác mới mẻ, càng cảm thấy hắn có dáng dấp của tiên nhân.Mọi người vội hành lễ cho hắn, thỉnh hắn nhập tọa.Hoàng Phủ Cẩn tỏ ý mọi người không cần giữ lễ tiết, hắn im lặng ngồi ở một góc, lập tức có người thượng trà bánh cho hắn.Tô Mạt tiếp nhận cái chìa khóa rồi nói với Hình chưởng quầy:“Hình chưởng quầy, năm trước nông trường đưa tới vài cái rương lớn, phiền ngài đi tới ngăn tủ số 3, đem cái hòm ở bên ngoài có viết số 8 đem tới đây.”Hình chưởng quầy lập tức dẫn người đi.Vạn tiên sinh cũng ngây ngẩn cả người, không phải đang nói chuyện chính mình muốn từ chức sao? Như thế nào lại thành chuyện mở hòm chứ?Hắn nghĩ đến Tô Mạt sẽ cấp cho hắn hậu lễ, cuống quít chối từ.

Hiện tại tuổi cao hơn, lập tức liền cảm giác rõ ngay.

Nhất là Tô Mạt kêu bọn họ dùng con số mới để viết, ô vuông đó cũng nhỏ, dùng loại bút lông sói là được.

Vạn tiên sinh liền nhìn không rõ, lại cảm thấy chính mình không thể làm
được, hàng tháng còn lấy nhiều tiền công như vậy, ăn không ở không, thực có lỗi với lão bản.

Dù sao nay con trai và con dâu ở nhà làm
ruộng, cái ăn cái mặc trong nhà không lo, hơn nữa tiểu tôn tử tiểu tôn
nữ của hắn đều có thể ở đây kiếm tiền, hắn cho dù về nhà nghỉ dưỡng,
giúp đỡ trồng trọt, cũng không sao.

Nghe hắn nói, Tô Mạt nhẹ
nhàng thở hắt ra, cười nói:“Thì ra là như vậy à. Các vị lão tiên sinh,
các vị không cần lo lắng vô ích. Hiện tại người nhìn không rõ, trước
tiên không cần ghi chép sổ sách, chỉ cần đối chiếu là được. Huống hồ
chúng ta còn muốn tìm thêm nhiều người học nghề ghi sổ, các vị vẫn phải
tận sức giúp đỡ nhiều, sao có thể từ chức rời đi chứ?.”

Cửa hàng
muốn khuếch trương, muốn mở cửa hàng phụ, sẽ không ở nơi đó chiêu mộ
chưởng quầy cùng phòng thu chi, cho dù là tiểu nhị đều là của hàng chính huấn luyện vài ba năm năm, sau đó từ từ điều đi làm.

Cửa hàng như vậy, mới có thể là mười mấy cửa hàng trong toàn quốc, đều giống như một, quy củ không sai lệch một chút nào.

Nếu không nói cho ra oai cái danh cửa hàng có nhiều chi nhánh, nhưng lại là chi nhánh so với cửa hàng chính kém rất nhiều, phục vụ tệ, mặt hàng
kém, trừ bỏ mặt tiền cửa hàng kia thoạt nhìn có bộ dáng giống, thì thật
sự không có chút giống nào hết.

Tô Mạt mỉm cười, vẫy một tiểu nhị, kêu hắn đi tìm nha đầu tên là Tú Quyên quản lý phòng của nàng đi lấy chìa khóa số 13 của kho.

Tiểu nhị kia lập tức đi, lúc trở về Hoàng Phủ Cẩn cũng thay đổi y bào xong xuôi.

Hắn mặc một thân trường bào nguyệt sắc dệt hoa văn Tuế hàn tam hữu, thân
hình cao ngất rắn rỏi như trúc, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Ngày thường hắn ở trường hợp công khai là cực ít khi mặc cái loại sắc màu ấm áp cùng với loại màu sắc sạch sẽ như thế, không khỏi khiến mọi người có cảm giác mới mẻ, càng cảm thấy hắn có dáng dấp của tiên nhân.

Mọi người vội hành lễ cho hắn, thỉnh hắn nhập tọa.

Hoàng Phủ Cẩn tỏ ý mọi người không cần giữ lễ tiết, hắn im lặng ngồi ở một góc, lập tức có người thượng trà bánh cho hắn.

Tô Mạt tiếp nhận cái chìa khóa rồi nói với Hình chưởng quầy:“Hình chưởng
quầy, năm trước nông trường đưa tới vài cái rương lớn, phiền ngài đi tới ngăn tủ số 3, đem cái hòm ở bên ngoài có viết số 8 đem tới đây.”

Hình chưởng quầy lập tức dẫn người đi.

Vạn tiên sinh cũng ngây ngẩn cả người, không phải đang nói chuyện chính
mình muốn từ chức sao? Như thế nào lại thành chuyện mở hòm chứ?

Hắn nghĩ đến Tô Mạt sẽ cấp cho hắn hậu lễ, cuống quít chối từ.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hiện tại tuổi cao hơn, lập tức liền cảm giác rõ ngay.Nhất là Tô Mạt kêu bọn họ dùng con số mới để viết, ô vuông đó cũng nhỏ, dùng loại bút lông sói là được.Vạn tiên sinh liền nhìn không rõ, lại cảm thấy chính mình không thể làm được, hàng tháng còn lấy nhiều tiền công như vậy, ăn không ở không, thực có lỗi với lão bản.Dù sao nay con trai và con dâu ở nhà làm ruộng, cái ăn cái mặc trong nhà không lo, hơn nữa tiểu tôn tử tiểu tôn nữ của hắn đều có thể ở đây kiếm tiền, hắn cho dù về nhà nghỉ dưỡng, giúp đỡ trồng trọt, cũng không sao.Nghe hắn nói, Tô Mạt nhẹ nhàng thở hắt ra, cười nói:“Thì ra là như vậy à. Các vị lão tiên sinh, các vị không cần lo lắng vô ích. Hiện tại người nhìn không rõ, trước tiên không cần ghi chép sổ sách, chỉ cần đối chiếu là được. Huống hồ chúng ta còn muốn tìm thêm nhiều người học nghề ghi sổ, các vị vẫn phải tận sức giúp đỡ nhiều, sao có thể từ chức rời đi chứ?.”Cửa hàng muốn khuếch trương, muốn mở cửa hàng phụ, sẽ không ở nơi đó chiêu mộ chưởng quầy cùng phòng thu chi, cho dù là tiểu nhị đều là của hàng chính huấn luyện vài ba năm năm, sau đó từ từ điều đi làm.Cửa hàng như vậy, mới có thể là mười mấy cửa hàng trong toàn quốc, đều giống như một, quy củ không sai lệch một chút nào.Nếu không nói cho ra oai cái danh cửa hàng có nhiều chi nhánh, nhưng lại là chi nhánh so với cửa hàng chính kém rất nhiều, phục vụ tệ, mặt hàng kém, trừ bỏ mặt tiền cửa hàng kia thoạt nhìn có bộ dáng giống, thì thật sự không có chút giống nào hết.Tô Mạt mỉm cười, vẫy một tiểu nhị, kêu hắn đi tìm nha đầu tên là Tú Quyên quản lý phòng của nàng đi lấy chìa khóa số 13 của kho.Tiểu nhị kia lập tức đi, lúc trở về Hoàng Phủ Cẩn cũng thay đổi y bào xong xuôi.Hắn mặc một thân trường bào nguyệt sắc dệt hoa văn Tuế hàn tam hữu, thân hình cao ngất rắn rỏi như trúc, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.Ngày thường hắn ở trường hợp công khai là cực ít khi mặc cái loại sắc màu ấm áp cùng với loại màu sắc sạch sẽ như thế, không khỏi khiến mọi người có cảm giác mới mẻ, càng cảm thấy hắn có dáng dấp của tiên nhân.Mọi người vội hành lễ cho hắn, thỉnh hắn nhập tọa.Hoàng Phủ Cẩn tỏ ý mọi người không cần giữ lễ tiết, hắn im lặng ngồi ở một góc, lập tức có người thượng trà bánh cho hắn.Tô Mạt tiếp nhận cái chìa khóa rồi nói với Hình chưởng quầy:“Hình chưởng quầy, năm trước nông trường đưa tới vài cái rương lớn, phiền ngài đi tới ngăn tủ số 3, đem cái hòm ở bên ngoài có viết số 8 đem tới đây.”Hình chưởng quầy lập tức dẫn người đi.Vạn tiên sinh cũng ngây ngẩn cả người, không phải đang nói chuyện chính mình muốn từ chức sao? Như thế nào lại thành chuyện mở hòm chứ?Hắn nghĩ đến Tô Mạt sẽ cấp cho hắn hậu lễ, cuống quít chối từ.

Chương 814: Lão tiên sinh ở phòng thu chi muốn từ chức? [ nhị ]