Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 820: Nha đầu đã lớn, nên đính hôn rồi. [ tam ]

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hướng nàng cười,“Tam tỷ, không cần sốt ruột.”Bọn họ một lèo trở lại Tô phủ, ngày mùa xuân dài hơn, bọn họ về nhà trời vẫn còn chưa tối.Thay đổi cỗ kiệu đi thẳng tới chỗ lão phu nhân, đại tiểu thư, vài nha hoàn Hoàng Oanh đã chờ ở nơi đó .“Mạt nhi, ngươi như thế nào mới trở về, chúng ta đều nôn nóng muốn chết a.”Đại tiểu thư giữ chặt tay Tô Mạt một hồi, lại hàn huyên vài câu cùng Tô Việt , Tô Hinh Nhi, sau đó cùng nhau đi vào phòng lão phu nhân.Tô Mạt kéo tay đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta sai rồi. Ta nên sai người ta trở về nói một tiếng .”Vốn cảm thấy muốn đi, không cần phái người về nhà, nào biết đâu rằng nhất thời tâm huyết dâng trào, sẽ dạy người ta học con số .Lại muốn đi, lại gặp được chuyện Vạn tiên sinh từ chức.Cho nên lập tức mới kéo ra đến giờ.Còn koi kịp đi thăm Diệp công công nữa.Mấy người bước nhanh vào thượng phòng lão phu nhân, Tô Mạt tiến lên dập đầu, lão phu nhân lập tức kêu Xuân Thủy nâng nàng dậy.Tô Mạt lại cấp Tô Nhân Vũ thỉnh an, nhìn thoáng qua Vương phu nhân, chỉ chào phu nhân một tiếng, cũng không kêu mẫu thân .Vương phu nhân cũng chỉ có thể tức giận, nhưng hôm nay bởi vì có sự tình, cho nên nàng ta vẫn mặt tươi như hoa.“Ngũ nha đầu, ngươi cũng quá kỳ cục. Ngươi chung quy vẫn là nữ nhi Tô gia, còn chưa lập gia đình, rêu rao khắp nơi như vậy, còn ra thể thống gì?”Tô Mạt không nói chuyện, chuyện này ở thời đại này, mình là sai, mặc dù ở trên đường cái nàng cái gì cũng không có làm, bất quá là theo Hoàng Phủ Cẩn ngồi chung một con ngựa.Nhưng đối với đạo đức của thời đại này mà nói, vẫn là không thể chấp nhận được.Nàng không tất yếu phải đem những thứ trong sách trung học ra học tập cái loại dũng cảm phản kháng loại phong kiến lễ giáo giết người này, dùng cả sinh mệnh theo đuổi tình yêu hồn nhiên trong sáng.Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hơn nữa phải xem xét thời thế.Cái này không phải thỏa hiệp cùng Vương phu nhân, mà là làm cho cuộc sống chính mình sống thoải mái chút.Hoàng Phủ Cẩn muốn phát tiết sự phẫn nộ của hắn, biểu đạt thâm tình của hắn, miệt thị quy củ này.Vậy nàng đương nhiên là vui sướng hài lòng phối hợp .Nhưng làm việc gì cũng có cái giá của nó.Hiện tại đến đây, bị người ta châm chọc miệt thị, thậm chí có khả năng bị xử phạt, đó chính là cái giá phải trả.

Tô Mạt hướng nàng cười,“Tam tỷ, không cần sốt ruột.”

Bọn họ một lèo trở lại Tô phủ, ngày mùa xuân dài hơn, bọn họ về nhà trời vẫn còn chưa tối.

Thay đổi cỗ kiệu đi thẳng tới chỗ lão phu nhân, đại tiểu thư, vài nha hoàn Hoàng Oanh đã chờ ở nơi đó .

“Mạt nhi, ngươi như thế nào mới trở về, chúng ta đều nôn nóng muốn chết a.”

Đại tiểu thư giữ chặt tay Tô Mạt một hồi, lại hàn huyên vài câu cùng Tô
Việt , Tô Hinh Nhi, sau đó cùng nhau đi vào phòng lão phu nhân.

Tô Mạt kéo tay đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta sai rồi. Ta nên sai người ta trở về nói một tiếng .”

Vốn cảm thấy muốn đi, không cần phái người về nhà, nào biết đâu rằng nhất thời tâm huyết dâng trào, sẽ dạy người ta học con số .

Lại muốn đi, lại gặp được chuyện Vạn tiên sinh từ chức.

Cho nên lập tức mới kéo ra đến giờ.

Còn koi kịp đi thăm Diệp công công nữa.

Mấy người bước nhanh vào thượng phòng lão phu nhân, Tô Mạt tiến lên dập đầu, lão phu nhân lập tức kêu Xuân Thủy nâng nàng dậy.

Tô Mạt lại cấp Tô Nhân Vũ thỉnh an, nhìn thoáng qua Vương phu nhân, chỉ chào phu nhân một tiếng, cũng không kêu mẫu thân .

Vương phu nhân cũng chỉ có thể tức giận, nhưng hôm nay bởi vì có sự tình, cho nên nàng ta vẫn mặt tươi như hoa.

“Ngũ nha đầu, ngươi cũng quá kỳ cục. Ngươi chung quy vẫn là nữ nhi Tô gia,
còn chưa lập gia đình, rêu rao khắp nơi như vậy, còn ra thể thống gì?”

Tô Mạt không nói chuyện, chuyện này ở thời đại này, mình là sai, mặc dù ở
trên đường cái nàng cái gì cũng không có làm, bất quá là theo Hoàng Phủ
Cẩn ngồi chung một con ngựa.

Nhưng đối với đạo đức của thời đại này mà nói, vẫn là không thể chấp nhận được.

Nàng không tất yếu phải đem những thứ trong sách trung học ra học tập cái
loại dũng cảm phản kháng loại phong kiến lễ giáo giết người này, dùng cả sinh mệnh theo đuổi tình yêu hồn nhiên trong sáng.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hơn nữa phải xem xét thời thế.

Cái này không phải thỏa hiệp cùng Vương phu nhân, mà là làm cho cuộc sống chính mình sống thoải mái chút.

Hoàng Phủ Cẩn muốn phát tiết sự phẫn nộ của hắn, biểu đạt thâm tình của hắn, miệt thị quy củ này.

Vậy nàng đương nhiên là vui sướng hài lòng phối hợp .

Nhưng làm việc gì cũng có cái giá của nó.

Hiện tại đến đây, bị người ta châm chọc miệt thị, thậm chí có khả năng bị xử phạt, đó chính là cái giá phải trả.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hướng nàng cười,“Tam tỷ, không cần sốt ruột.”Bọn họ một lèo trở lại Tô phủ, ngày mùa xuân dài hơn, bọn họ về nhà trời vẫn còn chưa tối.Thay đổi cỗ kiệu đi thẳng tới chỗ lão phu nhân, đại tiểu thư, vài nha hoàn Hoàng Oanh đã chờ ở nơi đó .“Mạt nhi, ngươi như thế nào mới trở về, chúng ta đều nôn nóng muốn chết a.”Đại tiểu thư giữ chặt tay Tô Mạt một hồi, lại hàn huyên vài câu cùng Tô Việt , Tô Hinh Nhi, sau đó cùng nhau đi vào phòng lão phu nhân.Tô Mạt kéo tay đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta sai rồi. Ta nên sai người ta trở về nói một tiếng .”Vốn cảm thấy muốn đi, không cần phái người về nhà, nào biết đâu rằng nhất thời tâm huyết dâng trào, sẽ dạy người ta học con số .Lại muốn đi, lại gặp được chuyện Vạn tiên sinh từ chức.Cho nên lập tức mới kéo ra đến giờ.Còn koi kịp đi thăm Diệp công công nữa.Mấy người bước nhanh vào thượng phòng lão phu nhân, Tô Mạt tiến lên dập đầu, lão phu nhân lập tức kêu Xuân Thủy nâng nàng dậy.Tô Mạt lại cấp Tô Nhân Vũ thỉnh an, nhìn thoáng qua Vương phu nhân, chỉ chào phu nhân một tiếng, cũng không kêu mẫu thân .Vương phu nhân cũng chỉ có thể tức giận, nhưng hôm nay bởi vì có sự tình, cho nên nàng ta vẫn mặt tươi như hoa.“Ngũ nha đầu, ngươi cũng quá kỳ cục. Ngươi chung quy vẫn là nữ nhi Tô gia, còn chưa lập gia đình, rêu rao khắp nơi như vậy, còn ra thể thống gì?”Tô Mạt không nói chuyện, chuyện này ở thời đại này, mình là sai, mặc dù ở trên đường cái nàng cái gì cũng không có làm, bất quá là theo Hoàng Phủ Cẩn ngồi chung một con ngựa.Nhưng đối với đạo đức của thời đại này mà nói, vẫn là không thể chấp nhận được.Nàng không tất yếu phải đem những thứ trong sách trung học ra học tập cái loại dũng cảm phản kháng loại phong kiến lễ giáo giết người này, dùng cả sinh mệnh theo đuổi tình yêu hồn nhiên trong sáng.Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hơn nữa phải xem xét thời thế.Cái này không phải thỏa hiệp cùng Vương phu nhân, mà là làm cho cuộc sống chính mình sống thoải mái chút.Hoàng Phủ Cẩn muốn phát tiết sự phẫn nộ của hắn, biểu đạt thâm tình của hắn, miệt thị quy củ này.Vậy nàng đương nhiên là vui sướng hài lòng phối hợp .Nhưng làm việc gì cũng có cái giá của nó.Hiện tại đến đây, bị người ta châm chọc miệt thị, thậm chí có khả năng bị xử phạt, đó chính là cái giá phải trả.

Chương 820: Nha đầu đã lớn, nên đính hôn rồi. [ tam ]