Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 821: Nha đầu đã lớn, nên đính hôn rồi. [ tứ ]

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cho dù là hoàng đế cũng không thể muốn gì được nấy, không ai có thể muốn làm gì thì làm.Tô Mạt tôn trọng là lão phu nhân cùng phụ thân, dù sao nàng là nữ nhi Tô gia.Nay bị người ta buộc tội , châm chọc, như vậy ảnh hưởng đến danh dự Tô gia.Lão phu nhân muốn trừng phạt nàng, nàng liền thành thật tiếp nhận, tuyệt đối không phản bác.Vương phu nhân thấy nàng không dám phản bác chính mình, lại rất đắc ý, hừ một tiếng, còn muốn nói cái gì, đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Lâm Giang vương như thế, Mạt nhi lại không lay chuyển được. Lỗi này vốn không thể trách Mạt nhi. Chẳng lẽ muội ấy còn dám phản kháng quận vương sao?”Vương phu nhân thấy đại tiểu thư vì Tô Mạt chống đối mình, nhất thời rất là tức giận.Vừa muốn phát tác, Tô Nhân Vũ lạnh lùng liếc nàng một cái, Vương phu nhân nhất thời nghẹn họng.Tô Nhân Vũ nhìn Tô Mạt một cái, giả bộ tức giận,“Mạt nhi, ngươi phạm sai lầm rồi, phụ thân là sẽ không bao che cho ngươi. Tự mình đi thỉnh tội cùng lão tổ mẫu mau.”Tô Mạt đi đến quỳ gối trước tháp của lão phu nhân, ngửa đầu nhìn bà,“Lão tổ mẫu, Mạt nhi biết sai, cũng nhận sai, thỉnh lão tổ mẫu trách phạt.”Lão phu nhân lại nở nụ cười, đưa thủ đem nàng kéo đến,“ Mạt nhi của ta có cái gì sai nào? Mạt nhi của ta sai là sai ở chỗ quá thông minh, quá xinhd đẹp, rất có năng lực.”Tô Mạt mặt đỏ, vùi đầu vào trong lòng bà,“Lão tổ mẫu, ngài giễu cợt ta.”Lão phu nhân vuốt đầu nàng nói:“Lão tổ mẫu là khen tôn nữ của mình, ai dám nói ta cháu gái không tốt. Bất quá, Mạt nhi quả thật lớn rồi, qua hai năm nữa cũng cần đàm hôn luận gả rồi.”Nhất thời hai má Tô Mạt như cánh hoa hồng bị gió xuân trêu đùa đùa thúc giục mau nở rộ, hồng đến bên tai, làm nũng nói:“Lão tổ mẫu --”Ngũ tiểu thư ngày thường ổn trọng, là rất ít khi làm nũng, tuy rằng bộ dạng xinh đẹp khiến người khác yêu thích, lại thật là trầm ổn, nay thế nhưng cũng biết làm nũng như vậy, ngay cả bọn nha đầu đều cười, nhìn bộ dáng đáng yêu của ngũ tiểu thư, đều nhịn không được chọc ghẹo vài câu.Vương phu nhân thấy lão phu nhân chẳng những không trách cứ Tô Mạt, thế nhưng còn chiều theo nàng, quả thực tức chết mất thôi.Tô Việt cùng đại tiểu thư nhìn nhau cười, nói với lão phu nhân:“Lão tổ mẫu, ý tứ của ngài, là trước tiên muốn để tiểu muội cùng Lâm Giang vương đính hôn sao?”Vương phu nhân tức giận đến bỗng nhiên đứng lên,“Tuyệt đối không được!”Tô Nhân Vũ lạnh lùng nhìn nàng,“Mẫu thân còn chưa lên tiếng, ngươi gấp cái gì.”

Cho dù là hoàng đế cũng không thể muốn gì được nấy, không ai có thể muốn làm gì thì làm.

Tô Mạt tôn trọng là lão phu nhân cùng phụ thân, dù sao nàng là nữ nhi Tô gia.

Nay bị người ta buộc tội , châm chọc, như vậy ảnh hưởng đến danh dự Tô gia.

Lão phu nhân muốn trừng phạt nàng, nàng liền thành thật tiếp nhận, tuyệt đối không phản bác.

Vương phu nhân thấy nàng không dám phản bác chính mình, lại rất đắc ý, hừ một tiếng, còn muốn nói cái gì, đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Lâm Giang vương như thế, Mạt nhi lại không lay chuyển được. Lỗi này vốn không thể trách Mạt nhi. Chẳng lẽ muội ấy còn dám phản kháng quận vương sao?”

Vương phu nhân thấy đại tiểu thư vì Tô Mạt chống đối mình, nhất thời rất là tức giận.

Vừa muốn phát tác, Tô Nhân Vũ lạnh lùng liếc nàng một cái, Vương phu nhân nhất thời nghẹn họng.

Tô Nhân Vũ nhìn Tô Mạt một cái, giả bộ tức giận,“Mạt nhi, ngươi phạm sai
lầm rồi, phụ thân là sẽ không bao che cho ngươi. Tự mình đi thỉnh tội
cùng lão tổ mẫu mau.”

Tô Mạt đi đến quỳ gối trước tháp của lão
phu nhân, ngửa đầu nhìn bà,“Lão tổ mẫu, Mạt nhi biết sai, cũng nhận sai, thỉnh lão tổ mẫu trách phạt.”

Lão phu nhân lại nở nụ cười, đưa
thủ đem nàng kéo đến,“ Mạt nhi của ta có cái gì sai nào? Mạt nhi của ta sai là sai ở chỗ quá thông minh, quá xinhd đẹp, rất có năng lực.”

Tô Mạt mặt đỏ, vùi đầu vào trong lòng bà,“Lão tổ mẫu, ngài giễu cợt ta.”

Lão phu nhân vuốt đầu nàng nói:“Lão tổ mẫu là khen tôn nữ của mình, ai dám
nói ta cháu gái không tốt. Bất quá, Mạt nhi quả thật lớn rồi, qua hai
năm nữa cũng cần đàm hôn luận gả rồi.”

Nhất thời hai má Tô Mạt
như cánh hoa hồng bị gió xuân trêu đùa đùa thúc giục mau nở rộ, hồng đến bên tai, làm nũng nói:“Lão tổ mẫu --”

Ngũ tiểu thư ngày thường
ổn trọng, là rất ít khi làm nũng, tuy rằng bộ dạng xinh đẹp khiến người
khác yêu thích, lại thật là trầm ổn, nay thế nhưng cũng biết làm nũng
như vậy, ngay cả bọn nha đầu đều cười, nhìn bộ dáng đáng yêu của ngũ
tiểu thư, đều nhịn không được chọc ghẹo vài câu.

Vương phu nhân thấy lão phu nhân chẳng những không trách cứ Tô Mạt, thế nhưng còn chiều theo nàng, quả thực tức chết mất thôi.

Tô Việt cùng đại tiểu thư nhìn nhau cười, nói với lão phu nhân:“Lão tổ
mẫu, ý tứ của ngài, là trước tiên muốn để tiểu muội cùng Lâm Giang vương đính hôn sao?”

Vương phu nhân tức giận đến bỗng nhiên đứng lên,“Tuyệt đối không được!”

Tô Nhân Vũ lạnh lùng nhìn nàng,“Mẫu thân còn chưa lên tiếng, ngươi gấp cái gì.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cho dù là hoàng đế cũng không thể muốn gì được nấy, không ai có thể muốn làm gì thì làm.Tô Mạt tôn trọng là lão phu nhân cùng phụ thân, dù sao nàng là nữ nhi Tô gia.Nay bị người ta buộc tội , châm chọc, như vậy ảnh hưởng đến danh dự Tô gia.Lão phu nhân muốn trừng phạt nàng, nàng liền thành thật tiếp nhận, tuyệt đối không phản bác.Vương phu nhân thấy nàng không dám phản bác chính mình, lại rất đắc ý, hừ một tiếng, còn muốn nói cái gì, đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Lâm Giang vương như thế, Mạt nhi lại không lay chuyển được. Lỗi này vốn không thể trách Mạt nhi. Chẳng lẽ muội ấy còn dám phản kháng quận vương sao?”Vương phu nhân thấy đại tiểu thư vì Tô Mạt chống đối mình, nhất thời rất là tức giận.Vừa muốn phát tác, Tô Nhân Vũ lạnh lùng liếc nàng một cái, Vương phu nhân nhất thời nghẹn họng.Tô Nhân Vũ nhìn Tô Mạt một cái, giả bộ tức giận,“Mạt nhi, ngươi phạm sai lầm rồi, phụ thân là sẽ không bao che cho ngươi. Tự mình đi thỉnh tội cùng lão tổ mẫu mau.”Tô Mạt đi đến quỳ gối trước tháp của lão phu nhân, ngửa đầu nhìn bà,“Lão tổ mẫu, Mạt nhi biết sai, cũng nhận sai, thỉnh lão tổ mẫu trách phạt.”Lão phu nhân lại nở nụ cười, đưa thủ đem nàng kéo đến,“ Mạt nhi của ta có cái gì sai nào? Mạt nhi của ta sai là sai ở chỗ quá thông minh, quá xinhd đẹp, rất có năng lực.”Tô Mạt mặt đỏ, vùi đầu vào trong lòng bà,“Lão tổ mẫu, ngài giễu cợt ta.”Lão phu nhân vuốt đầu nàng nói:“Lão tổ mẫu là khen tôn nữ của mình, ai dám nói ta cháu gái không tốt. Bất quá, Mạt nhi quả thật lớn rồi, qua hai năm nữa cũng cần đàm hôn luận gả rồi.”Nhất thời hai má Tô Mạt như cánh hoa hồng bị gió xuân trêu đùa đùa thúc giục mau nở rộ, hồng đến bên tai, làm nũng nói:“Lão tổ mẫu --”Ngũ tiểu thư ngày thường ổn trọng, là rất ít khi làm nũng, tuy rằng bộ dạng xinh đẹp khiến người khác yêu thích, lại thật là trầm ổn, nay thế nhưng cũng biết làm nũng như vậy, ngay cả bọn nha đầu đều cười, nhìn bộ dáng đáng yêu của ngũ tiểu thư, đều nhịn không được chọc ghẹo vài câu.Vương phu nhân thấy lão phu nhân chẳng những không trách cứ Tô Mạt, thế nhưng còn chiều theo nàng, quả thực tức chết mất thôi.Tô Việt cùng đại tiểu thư nhìn nhau cười, nói với lão phu nhân:“Lão tổ mẫu, ý tứ của ngài, là trước tiên muốn để tiểu muội cùng Lâm Giang vương đính hôn sao?”Vương phu nhân tức giận đến bỗng nhiên đứng lên,“Tuyệt đối không được!”Tô Nhân Vũ lạnh lùng nhìn nàng,“Mẫu thân còn chưa lên tiếng, ngươi gấp cái gì.”

Chương 821: Nha đầu đã lớn, nên đính hôn rồi. [ tứ ]