Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 823: Nha đầu đã lớn, nên đính hôn rồi. [ lục ]
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bên kia lão phu nhân cười nói:“Bọn nha đầu chắc đều đã đói bụng, dùng cơm đi.”Trong lúc nhất thời, mọi người ăn cơm, còn nói trong chốc lát, Vương phu nhân trong lòng dỗi, nói trở về nghỉ ngơi .Lão phu nhân cũng không ép nàng, cũng kêu Tô Mạt cùng mọi người cũng trở về nghỉ ngơi.Chờ bọn nhỏ mang theo nha hoàn mụ mụ đều rời đi, lão phu nhân kêu Tô Nhân Vũ tiến vào nội thất có chuyện muốn nói.Xuân Thủy sai người chậu than để gần một chút, nay là mùa xuân, nhưng trong phòng vẫn rất lạnh, liền để thêm chậu than.Tô Nhân Vũ hỏi:“Nương, ngài thật sự tính đồng ý việc hôn nhân của Mạt nhi cùng nhị điện hạ?”Lão phu nhân tựa nghiêng vào trên cẩm tháp, tiểu nha đầu cầm cái chùy đấm lưng khẽ khẽ đấm chân cho nàng, nàng híp mắt, nói:“Dựa theo tính tình Lâm Giang vương, nhìn lại tính tình Mạt nhi. Ngươi cảm thấy người nào ta có thể đè ép được? Chờ Mạt nhi lớn một chút, đừng nói là văn võ bá quan, cho dù là thiên gia, chỉ sợ đều nhìn chằm chằm vào.”Cho dù là đại tiểu thư, nếu không phải mọi người đều ngầm hiểu nha đầu đó đã được định gả cho thái tử, không ai dám tranh, người đến hỏi cưới cũng đạp đổ cửa mất rồi.Cho dù là nhị tiểu thư, hiện tại đều có không ít người lặng lẽ hỏi thăm .Tuy rằng đám công hầu bá tước này, khả năng sẽ không để cho nhị tiểu thư đi làm chính thất thế tử, nhưng làm chính thê của con trai thiếp thất cũng có thể a.Thậm chí một ít bá tước, cũng là rất thích ý thú Tô gia thứ nữ làm chính thê của con trai trưởng.Mạt nhi liền lại càng không cần phải nói.Hơn nữa nha đầu đó đã muốn công khai biểu đạt bản thân rất thích Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn cũng thích nàng ta.Nha đầu kia thông minh khiến người khác nhức đầu.Nha đầu đó mạnh dạn bày tỏ như thế, tuổi còn nhỏ, lại là thời điểm cùng Tống Dung Hoa quyết đấu.Nha đầu đó nói ra như thế, người ta sẽ không nói nàng không biết liêm sỉ, chỉ biết nói nàng dám yêu dám hận.Nếu còn có người đến có ý đồ hỏi cưới nàng, thì chẳng phải là không biết xấu hổ, cố ý gây khó xử.Nàng có thể ở trước mặt Tô gia cùng hoàng đế nhận được sủng ái, cùng với sự thông minh, xinh đẹp của nàng, cũng không phải không hề dám mạo hiểm.Đến lúc đó chỉ sợ muốn vén lên một hồi đại chiến cũng không chừng a.Từ chỗ hoàng đế không chỉ một lần lộ ra ý tứ nhận thấy, chỉ sợ cũng là có ý đồ với nha đầu đó.
Bên kia lão phu nhân cười nói:“Bọn nha đầu chắc đều đã đói bụng, dùng cơm đi.”
Trong lúc nhất thời, mọi người ăn cơm, còn nói trong chốc lát, Vương phu nhân trong lòng dỗi, nói trở về nghỉ ngơi .
Lão phu nhân cũng không ép nàng, cũng kêu Tô Mạt cùng mọi người cũng trở về nghỉ ngơi.
Chờ bọn nhỏ mang theo nha hoàn mụ mụ đều rời đi, lão phu nhân kêu Tô Nhân Vũ tiến vào nội thất có chuyện muốn nói.
Xuân Thủy sai người chậu than để gần một chút, nay là mùa xuân, nhưng trong phòng vẫn rất lạnh, liền để thêm chậu than.
Tô Nhân Vũ hỏi:“Nương, ngài thật sự tính đồng ý việc hôn nhân của Mạt nhi cùng nhị điện hạ?”
Lão phu nhân tựa nghiêng vào trên cẩm tháp, tiểu nha đầu cầm cái chùy đấm
lưng khẽ khẽ đấm chân cho nàng, nàng híp mắt, nói:“Dựa theo tính tình
Lâm Giang vương, nhìn lại tính tình Mạt nhi. Ngươi cảm thấy người nào ta có thể đè ép được? Chờ Mạt nhi lớn một chút, đừng nói là văn võ bá
quan, cho dù là thiên gia, chỉ sợ đều nhìn chằm chằm vào.”
Cho dù là đại tiểu thư, nếu không phải mọi người đều ngầm hiểu nha đầu đó đã
được định gả cho thái tử, không ai dám tranh, người đến hỏi cưới cũng
đạp đổ cửa mất rồi.
Cho dù là nhị tiểu thư, hiện tại đều có không ít người lặng lẽ hỏi thăm .
Tuy rằng đám công hầu bá tước này, khả năng sẽ không để cho nhị tiểu thư đi làm chính thất thế tử, nhưng làm chính thê của con trai thiếp thất cũng có thể a.
Thậm chí một ít bá tước, cũng là rất thích ý thú Tô gia thứ nữ làm chính thê của con trai trưởng.
Mạt nhi liền lại càng không cần phải nói.
Hơn nữa nha đầu đó đã muốn công khai biểu đạt bản thân rất thích Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn cũng thích nàng ta.
Nha đầu kia thông minh khiến người khác nhức đầu.
Nha đầu đó mạnh dạn bày tỏ như thế, tuổi còn nhỏ, lại là thời điểm cùng Tống Dung Hoa quyết đấu.
Nha đầu đó nói ra như thế, người ta sẽ không nói nàng không biết liêm sỉ, chỉ biết nói nàng dám yêu dám hận.
Nếu còn có người đến có ý đồ hỏi cưới nàng, thì chẳng phải là không biết xấu hổ, cố ý gây khó xử.
Nàng có thể ở trước mặt Tô gia cùng hoàng đế nhận được sủng ái, cùng với sự
thông minh, xinh đẹp của nàng, cũng không phải không hề dám mạo hiểm.
Đến lúc đó chỉ sợ muốn vén lên một hồi đại chiến cũng không chừng a.
Từ chỗ hoàng đế không chỉ một lần lộ ra ý tứ nhận thấy, chỉ sợ cũng là có ý đồ với nha đầu đó.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bên kia lão phu nhân cười nói:“Bọn nha đầu chắc đều đã đói bụng, dùng cơm đi.”Trong lúc nhất thời, mọi người ăn cơm, còn nói trong chốc lát, Vương phu nhân trong lòng dỗi, nói trở về nghỉ ngơi .Lão phu nhân cũng không ép nàng, cũng kêu Tô Mạt cùng mọi người cũng trở về nghỉ ngơi.Chờ bọn nhỏ mang theo nha hoàn mụ mụ đều rời đi, lão phu nhân kêu Tô Nhân Vũ tiến vào nội thất có chuyện muốn nói.Xuân Thủy sai người chậu than để gần một chút, nay là mùa xuân, nhưng trong phòng vẫn rất lạnh, liền để thêm chậu than.Tô Nhân Vũ hỏi:“Nương, ngài thật sự tính đồng ý việc hôn nhân của Mạt nhi cùng nhị điện hạ?”Lão phu nhân tựa nghiêng vào trên cẩm tháp, tiểu nha đầu cầm cái chùy đấm lưng khẽ khẽ đấm chân cho nàng, nàng híp mắt, nói:“Dựa theo tính tình Lâm Giang vương, nhìn lại tính tình Mạt nhi. Ngươi cảm thấy người nào ta có thể đè ép được? Chờ Mạt nhi lớn một chút, đừng nói là văn võ bá quan, cho dù là thiên gia, chỉ sợ đều nhìn chằm chằm vào.”Cho dù là đại tiểu thư, nếu không phải mọi người đều ngầm hiểu nha đầu đó đã được định gả cho thái tử, không ai dám tranh, người đến hỏi cưới cũng đạp đổ cửa mất rồi.Cho dù là nhị tiểu thư, hiện tại đều có không ít người lặng lẽ hỏi thăm .Tuy rằng đám công hầu bá tước này, khả năng sẽ không để cho nhị tiểu thư đi làm chính thất thế tử, nhưng làm chính thê của con trai thiếp thất cũng có thể a.Thậm chí một ít bá tước, cũng là rất thích ý thú Tô gia thứ nữ làm chính thê của con trai trưởng.Mạt nhi liền lại càng không cần phải nói.Hơn nữa nha đầu đó đã muốn công khai biểu đạt bản thân rất thích Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn cũng thích nàng ta.Nha đầu kia thông minh khiến người khác nhức đầu.Nha đầu đó mạnh dạn bày tỏ như thế, tuổi còn nhỏ, lại là thời điểm cùng Tống Dung Hoa quyết đấu.Nha đầu đó nói ra như thế, người ta sẽ không nói nàng không biết liêm sỉ, chỉ biết nói nàng dám yêu dám hận.Nếu còn có người đến có ý đồ hỏi cưới nàng, thì chẳng phải là không biết xấu hổ, cố ý gây khó xử.Nàng có thể ở trước mặt Tô gia cùng hoàng đế nhận được sủng ái, cùng với sự thông minh, xinh đẹp của nàng, cũng không phải không hề dám mạo hiểm.Đến lúc đó chỉ sợ muốn vén lên một hồi đại chiến cũng không chừng a.Từ chỗ hoàng đế không chỉ một lần lộ ra ý tứ nhận thấy, chỉ sợ cũng là có ý đồ với nha đầu đó.