Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 824: Nha đầu đã lớn, nên đính hôn rồi. [ thất ]
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lão phu nhân cũng không nghĩ đến bởi vì muốn giữ đứa nhỏ có điều kiện tốt như vậy, vì mưu cầu một cuộc hôn nhân tốt hơn mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.Đến cuối cùng là công dã tràng.Thứ nhất: nha đầu Tô Mạt này, tâm cơ thâm trầm. Nàng ta muốn làm chuyện tình gì, quanh co lòng vòng không có chuyện gì làm không được. Đắc tội với nàng, ngược lại không có lợi gì.Thứ hai: tính tình Hoàng Phủ Cẩn, bốc đồng không sợ trời không sợ đất, nam nhân nào dám có ý đồ với Tô Mạt, hắn có thể trực tiếp tới thẳng cửa ‘sát’ luôn.Vương Mai Lâm chính ví dụ, đó bất quá là cảnh cáo. Nếu trực tiếp tới cửa cầu hôn , thậm chí đón dâu , vậy...... nghĩ cũng không dám nghĩ.Thứ ba: Lão phu nhân không muốn Tô Mạt trở thành quân cờ trong cuộc đấu hoàng quyền tranh giành, bị người ta cướp đoạt.Bà tình nguyện hiện tại định hôn cho nha đầu đó, làm thỏa mãn tâm tư Mạt nhi cùng Hoàng Phủ Cẩn, về sau này hai tiểu phu thê này cũng có thể toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Tô gia.Một khi tranh chấp, thì sẽ có phiền toái.Tô Nhân Vũ hơi hơi vuốt cằm.Lão phu nhân lại nói:“Nói câu đại nghịch bất đạo đi, lúc này đây, thái tử rốt cuộc là ai, cũng rất khó nhận định. Triều đình nhìn không ôn không hỏa, thực tế mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Mà mặc kệ bọn họ tranh như thế nào, nhị điện hạ tóm lại là sẽ không đổ. Hắn không tham dự, hơn nữa mặc kệ ai thắng, cũng sẽ không động đến nhị điện hạ. Đều phải dựa vào hắn để uy hiếp Mạc Vân quốc. Hơn nữa trời sanh hắn tính tình nhàn tản, đối với chính trị quyền mưu không có hứng thú. Vậy vững vàng lưu lại khẳng định là nhị điện hạ. Về sau khẳng định cũng sẽ được phong vương. Mà cái khác......”Cũng không dám khẳng định .Tô Nhân Vũ cũng nghĩ đến những điều này, hơi hơi vuốt cằm,“Nương nói đúng. Chính là bệ hạ không tới dạm hỏi, chúng ta cũng không thể......”Làm thần tử vội vã muốn đem nữ nhi cùng hoàng tử đính hôn, điều này cũng nói không nên lời.Lão phu nhân mỉm cười,“Cái này ngươi không cần phải gấp gáp, tự nhiên có người nóng ruột hơn ngươi.”Tô Nhân Vũ mày nhíu lại,“Lâm Giang vương?”Lão phu nhân gật đầu,“Đương nhiên, hắn cũng mười tám chín tuổi rồi. Mấy năm trước, bệ hạ cho hắn lập sườn phi, hắn không chịu, nhưng cũng đã đưa vài tú nữ mỹ miều qua. Đại gia tộc công tử thiếu gia chúng ta, đến mười bốn mười năm tuổi, trong phòng cũng đều có thông phòng nha hoàn. Hắn có thể vẫn chờ Mạt nhi, cũng thực không dễ.”Cho dù không thành thân, hắn đương nhiên cũng muốn sớm một chút đính hôn .Bà ra một chiêu nhỏ, sai vài người tới cửa vấn danh, hoặc là hơi chút lộ ra một chút ý tứ có vài vị công tử gia tới Tô gia cầu hôn ngũ tiểu thư, vị mặt lãnh tâm thuần Lâm Giang vương kia còn không nóng nảy?
Lão phu nhân cũng
không nghĩ đến bởi vì muốn giữ đứa nhỏ có điều kiện tốt như vậy, vì mưu
cầu một cuộc hôn nhân tốt hơn mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Đến cuối cùng là công dã tràng.
Thứ nhất: nha đầu Tô Mạt này, tâm cơ thâm trầm. Nàng ta muốn làm chuyện
tình gì, quanh co lòng vòng không có chuyện gì làm không được. Đắc tội
với nàng, ngược lại không có lợi gì.
Thứ hai: tính tình Hoàng Phủ Cẩn, bốc đồng không sợ trời không sợ đất, nam nhân nào dám có ý đồ với
Tô Mạt, hắn có thể trực tiếp tới thẳng cửa ‘sát’ luôn.
Vương Mai
Lâm chính ví dụ, đó bất quá là cảnh cáo. Nếu trực tiếp tới cửa cầu hôn , thậm chí đón dâu , vậy...... nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thứ ba: Lão phu nhân không muốn Tô Mạt trở thành quân cờ trong cuộc đấu hoàng quyền tranh giành, bị người ta cướp đoạt.
Bà tình nguyện hiện tại định hôn cho nha đầu đó, làm thỏa mãn tâm tư Mạt
nhi cùng Hoàng Phủ Cẩn, về sau này hai tiểu phu thê này cũng có thể toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Tô gia.
Một khi tranh chấp, thì sẽ có phiền toái.
Tô Nhân Vũ hơi hơi vuốt cằm.
Lão phu nhân lại nói:“Nói câu đại nghịch bất đạo đi, lúc này đây, thái tử
rốt cuộc là ai, cũng rất khó nhận định. Triều đình nhìn không ôn không
hỏa, thực tế mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Mà mặc kệ bọn họ tranh
như thế nào, nhị điện hạ tóm lại là sẽ không đổ. Hắn không tham dự, hơn
nữa mặc kệ ai thắng, cũng sẽ không động đến nhị điện hạ. Đều phải dựa
vào hắn để uy hiếp Mạc Vân quốc. Hơn nữa trời sanh hắn tính tình nhàn
tản, đối với chính trị quyền mưu không có hứng thú. Vậy vững vàng lưu
lại khẳng định là nhị điện hạ. Về sau khẳng định cũng sẽ được phong
vương. Mà cái khác......”
Cũng không dám khẳng định .
Tô
Nhân Vũ cũng nghĩ đến những điều này, hơi hơi vuốt cằm,“Nương nói đúng.
Chính là bệ hạ không tới dạm hỏi, chúng ta cũng không thể......”
Làm thần tử vội vã muốn đem nữ nhi cùng hoàng tử đính hôn, điều này cũng nói không nên lời.
Lão phu nhân mỉm cười,“Cái này ngươi không cần phải gấp gáp, tự nhiên có người nóng ruột hơn ngươi.”
Tô Nhân Vũ mày nhíu lại,“Lâm Giang vương?”
Lão phu nhân gật đầu,“Đương nhiên, hắn cũng mười tám chín tuổi rồi. Mấy năm trước, bệ hạ cho hắn lập sườn phi, hắn không chịu, nhưng cũng đã đưa
vài tú nữ mỹ miều qua. Đại gia tộc công tử thiếu gia chúng ta, đến mười
bốn mười năm tuổi, trong phòng cũng đều có thông phòng nha hoàn. Hắn có
thể vẫn chờ Mạt nhi, cũng thực không dễ.”
Cho dù không thành thân, hắn đương nhiên cũng muốn sớm một chút đính hôn .
Bà ra một chiêu nhỏ, sai vài người tới cửa vấn danh, hoặc là hơi chút lộ
ra một chút ý tứ có vài vị công tử gia tới Tô gia cầu hôn ngũ tiểu thư,
vị mặt lãnh tâm thuần Lâm Giang vương kia còn không nóng nảy?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lão phu nhân cũng không nghĩ đến bởi vì muốn giữ đứa nhỏ có điều kiện tốt như vậy, vì mưu cầu một cuộc hôn nhân tốt hơn mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.Đến cuối cùng là công dã tràng.Thứ nhất: nha đầu Tô Mạt này, tâm cơ thâm trầm. Nàng ta muốn làm chuyện tình gì, quanh co lòng vòng không có chuyện gì làm không được. Đắc tội với nàng, ngược lại không có lợi gì.Thứ hai: tính tình Hoàng Phủ Cẩn, bốc đồng không sợ trời không sợ đất, nam nhân nào dám có ý đồ với Tô Mạt, hắn có thể trực tiếp tới thẳng cửa ‘sát’ luôn.Vương Mai Lâm chính ví dụ, đó bất quá là cảnh cáo. Nếu trực tiếp tới cửa cầu hôn , thậm chí đón dâu , vậy...... nghĩ cũng không dám nghĩ.Thứ ba: Lão phu nhân không muốn Tô Mạt trở thành quân cờ trong cuộc đấu hoàng quyền tranh giành, bị người ta cướp đoạt.Bà tình nguyện hiện tại định hôn cho nha đầu đó, làm thỏa mãn tâm tư Mạt nhi cùng Hoàng Phủ Cẩn, về sau này hai tiểu phu thê này cũng có thể toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Tô gia.Một khi tranh chấp, thì sẽ có phiền toái.Tô Nhân Vũ hơi hơi vuốt cằm.Lão phu nhân lại nói:“Nói câu đại nghịch bất đạo đi, lúc này đây, thái tử rốt cuộc là ai, cũng rất khó nhận định. Triều đình nhìn không ôn không hỏa, thực tế mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Mà mặc kệ bọn họ tranh như thế nào, nhị điện hạ tóm lại là sẽ không đổ. Hắn không tham dự, hơn nữa mặc kệ ai thắng, cũng sẽ không động đến nhị điện hạ. Đều phải dựa vào hắn để uy hiếp Mạc Vân quốc. Hơn nữa trời sanh hắn tính tình nhàn tản, đối với chính trị quyền mưu không có hứng thú. Vậy vững vàng lưu lại khẳng định là nhị điện hạ. Về sau khẳng định cũng sẽ được phong vương. Mà cái khác......”Cũng không dám khẳng định .Tô Nhân Vũ cũng nghĩ đến những điều này, hơi hơi vuốt cằm,“Nương nói đúng. Chính là bệ hạ không tới dạm hỏi, chúng ta cũng không thể......”Làm thần tử vội vã muốn đem nữ nhi cùng hoàng tử đính hôn, điều này cũng nói không nên lời.Lão phu nhân mỉm cười,“Cái này ngươi không cần phải gấp gáp, tự nhiên có người nóng ruột hơn ngươi.”Tô Nhân Vũ mày nhíu lại,“Lâm Giang vương?”Lão phu nhân gật đầu,“Đương nhiên, hắn cũng mười tám chín tuổi rồi. Mấy năm trước, bệ hạ cho hắn lập sườn phi, hắn không chịu, nhưng cũng đã đưa vài tú nữ mỹ miều qua. Đại gia tộc công tử thiếu gia chúng ta, đến mười bốn mười năm tuổi, trong phòng cũng đều có thông phòng nha hoàn. Hắn có thể vẫn chờ Mạt nhi, cũng thực không dễ.”Cho dù không thành thân, hắn đương nhiên cũng muốn sớm một chút đính hôn .Bà ra một chiêu nhỏ, sai vài người tới cửa vấn danh, hoặc là hơi chút lộ ra một chút ý tứ có vài vị công tử gia tới Tô gia cầu hôn ngũ tiểu thư, vị mặt lãnh tâm thuần Lâm Giang vương kia còn không nóng nảy?