Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 852: Ngấm ngầm giao chiến 05
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Rất nhanh, hắn trở về hồi bẩm,“Bệ hạ, nhị điện hạ đêm qua quả thật rời khỏi Vương phủ, đi Tô quốc Công phủ một chuyến, sau lại liền ra khỏi thành đi Tây Sơn. Nhưng sáng nay đã quay về.”Hoàng đế hừ lạnh,“Quay về? Chỉ sợ là nhận được tin tên họ Diệp đần độn đó phát bệnh. Lại đi tìm hiểu xem, ai đi báo tin.”Lưu Ngọc lại đi hỏi, trở về nói:“Bệ hạ, trong phủ cùng ám vệ bên ngoài giám thị đều không có phát hiện sáng sớm có người đi báo tin.”Ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng đế đảo qua, thản nhiên nói:“Có lúc không thể chỉ nghe nhóm ám vệ nói, phải động não mới biết. Vậy mà không có người nhìn thấy, điều đó cũng chứng minh......”Hắn chấn động mạnh một cái, rùng mình, điều đó cũng chứng minh, Hoàng Phủ Cẩn trong tay có thế lực bí mật?Hắn thế nhưng không biết?Đội ám vệ giám thị của hắn cũng không phát hiện ra?Hoàng đế nắm chặt quyền đầu, lập tức lại thả lỏng,“Đi Hương lâu tìm, Tô nha đầu hẳn là ở nơi đó.”Quả nhiên, rất nhanh thái giám báo lại,“Bệ hạ, Tô gia ngũ tiểu thư ở Hương lâu, nhưng......”Hoàng đế trách mắng:“Nói mau!”Thái giám kia nói:“Tô tiểu thư bị người ta điểm huyệt, chỉ sợ là bị điểm huyệt cả một đêm rồi, tinh thần không được tốt. Bộ dáng giống như đã bị chịu kinh hãi lớn, ngay cả Tô quốc Công cũng không dám tới gần.”Hoàng đế một quyền đám xuống trên giường cẩm, cả giận nói:“Tên hỗn đản!”Hắn quay đầu phân phó Tiền cô cô,“Đi, dẫn theo vài người thân thủ tốt, đem Tô nha đầu mang lại đây cho trẫm.”Tiền cô cô ngẩn ra, hoàng đế có phải rất nóng hay không?Đối với Tô tiểu thư quan tâm đã vượt qua trình độ bình thường, nhưng là hoàng đế phân phó, nàng không dám nghi ngờ, lập tức dẫn người đi.Tiền cô cô đi rồi, hoàng đế ở trong thư phòng bước đi thong thả, tiểu thái giám đi ra đi vô bẩm báo vài lần, thần tử cầu kiến và thần tử bị triệu kiến ở bên cạnh thư phòng đợi đã lâu.Lưu Ngọc chỉ nói là không được quấy rầy.Hoàng đế lúc bắt đầu bước chân đi hơi nhanh, sau càng ngày càng chậm lại.Chẳng lẽ Hoàng Phủ Cẩn đối với Tô Mạt không tốt như mọi người vẫn nghĩ? Thực chất hắn cũng chỉ là một phút vui chơi hứng thú thôi sao?Giống đại đa số nam nhân khác, có mới nới cũ hoặc là lâu ngày sinh ghét?Không đúng......Chắc phải là rất yêu thích, cho nên sợ mất đi? Thà thương tổn nàng cũng không tiếc?
Rất nhanh, hắn trở về
hồi bẩm,“Bệ hạ, nhị điện hạ đêm qua quả thật rời khỏi Vương phủ, đi Tô
quốc Công phủ một chuyến, sau lại liền ra khỏi thành đi Tây Sơn. Nhưng
sáng nay đã quay về.”
Hoàng đế hừ lạnh,“Quay về? Chỉ sợ là nhận được tin tên họ Diệp đần độn đó phát bệnh. Lại đi tìm hiểu xem, ai đi báo tin.”
Lưu Ngọc lại đi hỏi, trở về nói:“Bệ hạ, trong phủ cùng ám vệ bên ngoài giám thị đều không có phát hiện sáng sớm có người đi báo tin.”
Ánh
mắt lạnh lẽo của Hoàng đế đảo qua, thản nhiên nói:“Có lúc không thể chỉ
nghe nhóm ám vệ nói, phải động não mới biết. Vậy mà không có người nhìn
thấy, điều đó cũng chứng minh......”
Hắn chấn động mạnh một cái, rùng mình, điều đó cũng chứng minh, Hoàng Phủ Cẩn trong tay có thế lực bí mật?
Hắn thế nhưng không biết?
Đội ám vệ giám thị của hắn cũng không phát hiện ra?
Hoàng đế nắm chặt quyền đầu, lập tức lại thả lỏng,“Đi Hương lâu tìm, Tô nha đầu hẳn là ở nơi đó.”
Quả nhiên, rất nhanh thái giám báo lại,“Bệ hạ, Tô gia ngũ tiểu thư ở Hương lâu, nhưng......”
Hoàng đế trách mắng:“Nói mau!”
Thái giám kia nói:“Tô tiểu thư bị người ta điểm huyệt, chỉ sợ là bị điểm
huyệt cả một đêm rồi, tinh thần không được tốt. Bộ dáng giống như đã bị
chịu kinh hãi lớn, ngay cả Tô quốc Công cũng không dám tới gần.”
Hoàng đế một quyền đám xuống trên giường cẩm, cả giận nói:“Tên hỗn đản!”
Hắn quay đầu phân phó Tiền cô cô,“Đi, dẫn theo vài người thân thủ tốt, đem Tô nha đầu mang lại đây cho trẫm.”
Tiền cô cô ngẩn ra, hoàng đế có phải rất nóng hay không?
Đối với Tô tiểu thư quan tâm đã vượt qua trình độ bình thường, nhưng là
hoàng đế phân phó, nàng không dám nghi ngờ, lập tức dẫn người đi.
Tiền cô cô đi rồi, hoàng đế ở trong thư phòng bước đi thong thả, tiểu thái
giám đi ra đi vô bẩm báo vài lần, thần tử cầu kiến và thần tử bị triệu
kiến ở bên cạnh thư phòng đợi đã lâu.
Lưu Ngọc chỉ nói là không được quấy rầy.
Hoàng đế lúc bắt đầu bước chân đi hơi nhanh, sau càng ngày càng chậm lại.
Chẳng lẽ Hoàng Phủ Cẩn đối với Tô Mạt không tốt như mọi người vẫn nghĩ? Thực
chất hắn cũng chỉ là một phút vui chơi hứng thú thôi sao?
Giống đại đa số nam nhân khác, có mới nới cũ hoặc là lâu ngày sinh ghét?
Không đúng......
Chắc phải là rất yêu thích, cho nên sợ mất đi? Thà thương tổn nàng cũng không tiếc?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Rất nhanh, hắn trở về hồi bẩm,“Bệ hạ, nhị điện hạ đêm qua quả thật rời khỏi Vương phủ, đi Tô quốc Công phủ một chuyến, sau lại liền ra khỏi thành đi Tây Sơn. Nhưng sáng nay đã quay về.”Hoàng đế hừ lạnh,“Quay về? Chỉ sợ là nhận được tin tên họ Diệp đần độn đó phát bệnh. Lại đi tìm hiểu xem, ai đi báo tin.”Lưu Ngọc lại đi hỏi, trở về nói:“Bệ hạ, trong phủ cùng ám vệ bên ngoài giám thị đều không có phát hiện sáng sớm có người đi báo tin.”Ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng đế đảo qua, thản nhiên nói:“Có lúc không thể chỉ nghe nhóm ám vệ nói, phải động não mới biết. Vậy mà không có người nhìn thấy, điều đó cũng chứng minh......”Hắn chấn động mạnh một cái, rùng mình, điều đó cũng chứng minh, Hoàng Phủ Cẩn trong tay có thế lực bí mật?Hắn thế nhưng không biết?Đội ám vệ giám thị của hắn cũng không phát hiện ra?Hoàng đế nắm chặt quyền đầu, lập tức lại thả lỏng,“Đi Hương lâu tìm, Tô nha đầu hẳn là ở nơi đó.”Quả nhiên, rất nhanh thái giám báo lại,“Bệ hạ, Tô gia ngũ tiểu thư ở Hương lâu, nhưng......”Hoàng đế trách mắng:“Nói mau!”Thái giám kia nói:“Tô tiểu thư bị người ta điểm huyệt, chỉ sợ là bị điểm huyệt cả một đêm rồi, tinh thần không được tốt. Bộ dáng giống như đã bị chịu kinh hãi lớn, ngay cả Tô quốc Công cũng không dám tới gần.”Hoàng đế một quyền đám xuống trên giường cẩm, cả giận nói:“Tên hỗn đản!”Hắn quay đầu phân phó Tiền cô cô,“Đi, dẫn theo vài người thân thủ tốt, đem Tô nha đầu mang lại đây cho trẫm.”Tiền cô cô ngẩn ra, hoàng đế có phải rất nóng hay không?Đối với Tô tiểu thư quan tâm đã vượt qua trình độ bình thường, nhưng là hoàng đế phân phó, nàng không dám nghi ngờ, lập tức dẫn người đi.Tiền cô cô đi rồi, hoàng đế ở trong thư phòng bước đi thong thả, tiểu thái giám đi ra đi vô bẩm báo vài lần, thần tử cầu kiến và thần tử bị triệu kiến ở bên cạnh thư phòng đợi đã lâu.Lưu Ngọc chỉ nói là không được quấy rầy.Hoàng đế lúc bắt đầu bước chân đi hơi nhanh, sau càng ngày càng chậm lại.Chẳng lẽ Hoàng Phủ Cẩn đối với Tô Mạt không tốt như mọi người vẫn nghĩ? Thực chất hắn cũng chỉ là một phút vui chơi hứng thú thôi sao?Giống đại đa số nam nhân khác, có mới nới cũ hoặc là lâu ngày sinh ghét?Không đúng......Chắc phải là rất yêu thích, cho nên sợ mất đi? Thà thương tổn nàng cũng không tiếc?