Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 853: Ngấm ngầm giao chiến 06

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế phát hiện chính mình càng suy nghĩ, thì khả năng sự việc sẽ xảy đến càng nhiều, đầu như muốn nứt ra.Không biết qua bao lâu, Lưu Ngọc nói:“Bệ hạ,Tiền Hủy đã về.”Hoàng đế lớn tiếng nói:“Mau vào.”Tiền cô cô trong lòng ôm Tô Mạt hai tròng mắt đang nhắm chặt, bước nhanh đi đến.Hoàng đế kêu nàng để Tô Mạt đặt trên giường của mình, hỏi:“Thế nào?”Thanh âm Tiền cô cô thấp mà rõ ràng nói:“Bệ hạ, không có trở ngại. Nhị điện hạ điểm huyệt thủ pháp tinh xảo, cũng không có gây thương tổn đến thân thể Tô tiểu thư. Chỉ là, nàng ấy rất sợ hãi, giãy dụa rất kịch liệt, hơn nữa chưa trải qua sự việc như vậy, vẫn là có chút không thoải mái.”Hoàng đế cầm cổ tay Tô Mạt, kiểm tra, hỏi:“Hiện tại như thế nào?”Tiền cô cô nói:“Nô tỳ đã giải huyệt cho tiểu thư, chỉ là nàng ta tựa hồ bị cái gì đó kích thích, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, nô tỳ đành phải tạm thời để nàng ta im lặng một chút.”Hoàng đế gật đầu. Kéo chăn đắp cho Tô Mạt, nhìn khuôn mặt nhỏ bé bằng lòng bàn tay của nàng nhăn nhúm lại, mang theo sự khủng hoảng cùng kinh hãi.Đôi lông mày dài nhỏ như xoắn lại với nhau, hàng lông mi cong vút như cánh bướm giống như bị hoảng sợ, cho dù chủ nhân đang ngủ, nó cũng nhẹ nhàng run rẩy.“Tô quốc Công ở bên ngoài sao?”Lưu Ngọc đáp:“Đúng vậy, bệ hạ.”Hoàng đế phất tay,“Tuyên hắn tiến vào.”Lưu Ngọc lập tức kêu người dẫn Tô Nhân Vũ vào yết kiến.Rất nhanh, Tô Nhân Vũ mặc công phục đi nhanh vào, quan phục cùng mũ đều có chút xệch, tựa hồ là trải qua động tác kịch liệt, sau đó nóng lòng sửa sang lại bộ dáng mới như vậy.Tô Nhân Vũ quỳ thỉnh an, hoàng đế bảo hắn miễn lễ.Tô Nhân Vũ cũng không đứng lên, trầm giọng nói:“Thần quỳ xuống thỉnh bệ hạ làm chủ cho tiểu nữ cùng Tô gia.”Hoàng đế nhìn về phía nam nhân kiêu ngạo kia thế nhưng lại có tình cảnh như bây giờ, nghi hoặc trong lòng cũng bớt một ít, chắc chắc một chút.Tên nghịch tử này!Hoàng đế cười nói:“Tô ái khanh đây là như thế nào, có việc cứ nói, trẫm đương nhiên sẽ vì ái khanh làm chủ.”Tô Nhân Vũ nói:“Bệ hạ, đêm qua Lâm Giang vương bắt đi tiểu nữ, điểm huyệt của tiểu nữ, sáng nay đưa đến Hương lâu. Thần cưỡi khoái mã đến tìm, nhưng, nhưng, Lâm Giang vương không biết đối với tiểu nữ làm cái gì, bộ dáng nhi nữ của thần chấn kinh quá độ, một bộ dáng hoảng sợ kinh hô lên rằng: nhi nữ không muốn chết, không muốn rời kinh thành đi...... Bệ hạ......”

Hoàng đế phát hiện chính mình càng suy nghĩ, thì khả năng sự việc sẽ xảy đến càng nhiều, đầu như muốn nứt ra.

Không biết qua bao lâu, Lưu Ngọc nói:“Bệ hạ,Tiền Hủy đã về.”

Hoàng đế lớn tiếng nói:“Mau vào.”

Tiền cô cô trong lòng ôm Tô Mạt hai tròng mắt đang nhắm chặt, bước nhanh đi đến.

Hoàng đế kêu nàng để Tô Mạt đặt trên giường của mình, hỏi:“Thế nào?”

Thanh âm Tiền cô cô thấp mà rõ ràng nói:“Bệ hạ, không có trở ngại. Nhị điện
hạ điểm huyệt thủ pháp tinh xảo, cũng không có gây thương tổn đến thân
thể Tô tiểu thư. Chỉ là, nàng ấy rất sợ hãi, giãy dụa rất kịch liệt, hơn nữa chưa trải qua sự việc như vậy, vẫn là có chút không thoải mái.”

Hoàng đế cầm cổ tay Tô Mạt, kiểm tra, hỏi:“Hiện tại như thế nào?”

Tiền cô cô nói:“Nô tỳ đã giải huyệt cho tiểu thư, chỉ là nàng ta tựa hồ bị
cái gì đó kích thích, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, nô tỳ đành phải tạm
thời để nàng ta im lặng một chút.”

Hoàng đế gật đầu. Kéo chăn đắp cho Tô Mạt, nhìn khuôn mặt nhỏ bé bằng lòng bàn tay của nàng nhăn nhúm
lại, mang theo sự khủng hoảng cùng kinh hãi.

Đôi lông mày dài nhỏ như xoắn lại với nhau, hàng lông mi cong vút như cánh bướm giống như bị hoảng sợ, cho dù chủ nhân đang ngủ, nó cũng nhẹ nhàng run rẩy.

“Tô quốc Công ở bên ngoài sao?”

Lưu Ngọc đáp:“Đúng vậy, bệ hạ.”

Hoàng đế phất tay,“Tuyên hắn tiến vào.”

Lưu Ngọc lập tức kêu người dẫn Tô Nhân Vũ vào yết kiến.

Rất nhanh, Tô Nhân Vũ mặc công phục đi nhanh vào, quan phục cùng mũ đều có
chút xệch, tựa hồ là trải qua động tác kịch liệt, sau đó nóng lòng sửa
sang lại bộ dáng mới như vậy.

Tô Nhân Vũ quỳ thỉnh an, hoàng đế bảo hắn miễn lễ.

Tô Nhân Vũ cũng không đứng lên, trầm giọng nói:“Thần quỳ xuống thỉnh bệ hạ làm chủ cho tiểu nữ cùng Tô gia.”

Hoàng đế nhìn về phía nam nhân kiêu ngạo kia thế nhưng lại có tình cảnh như
bây giờ, nghi hoặc trong lòng cũng bớt một ít, chắc chắc một chút.

Tên nghịch tử này!

Hoàng đế cười nói:“Tô ái khanh đây là như thế nào, có việc cứ nói, trẫm đương nhiên sẽ vì ái khanh làm chủ.”

Tô Nhân Vũ nói:“Bệ hạ, đêm qua Lâm Giang vương bắt đi tiểu nữ, điểm huyệt
của tiểu nữ, sáng nay đưa đến Hương lâu. Thần cưỡi khoái mã đến tìm,
nhưng, nhưng, Lâm Giang vương không biết đối với tiểu nữ làm cái gì, bộ
dáng nhi nữ của thần chấn kinh quá độ, một bộ dáng hoảng sợ kinh hô lên
rằng: nhi nữ không muốn chết, không muốn rời kinh thành đi...... Bệ
hạ......”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế phát hiện chính mình càng suy nghĩ, thì khả năng sự việc sẽ xảy đến càng nhiều, đầu như muốn nứt ra.Không biết qua bao lâu, Lưu Ngọc nói:“Bệ hạ,Tiền Hủy đã về.”Hoàng đế lớn tiếng nói:“Mau vào.”Tiền cô cô trong lòng ôm Tô Mạt hai tròng mắt đang nhắm chặt, bước nhanh đi đến.Hoàng đế kêu nàng để Tô Mạt đặt trên giường của mình, hỏi:“Thế nào?”Thanh âm Tiền cô cô thấp mà rõ ràng nói:“Bệ hạ, không có trở ngại. Nhị điện hạ điểm huyệt thủ pháp tinh xảo, cũng không có gây thương tổn đến thân thể Tô tiểu thư. Chỉ là, nàng ấy rất sợ hãi, giãy dụa rất kịch liệt, hơn nữa chưa trải qua sự việc như vậy, vẫn là có chút không thoải mái.”Hoàng đế cầm cổ tay Tô Mạt, kiểm tra, hỏi:“Hiện tại như thế nào?”Tiền cô cô nói:“Nô tỳ đã giải huyệt cho tiểu thư, chỉ là nàng ta tựa hồ bị cái gì đó kích thích, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, nô tỳ đành phải tạm thời để nàng ta im lặng một chút.”Hoàng đế gật đầu. Kéo chăn đắp cho Tô Mạt, nhìn khuôn mặt nhỏ bé bằng lòng bàn tay của nàng nhăn nhúm lại, mang theo sự khủng hoảng cùng kinh hãi.Đôi lông mày dài nhỏ như xoắn lại với nhau, hàng lông mi cong vút như cánh bướm giống như bị hoảng sợ, cho dù chủ nhân đang ngủ, nó cũng nhẹ nhàng run rẩy.“Tô quốc Công ở bên ngoài sao?”Lưu Ngọc đáp:“Đúng vậy, bệ hạ.”Hoàng đế phất tay,“Tuyên hắn tiến vào.”Lưu Ngọc lập tức kêu người dẫn Tô Nhân Vũ vào yết kiến.Rất nhanh, Tô Nhân Vũ mặc công phục đi nhanh vào, quan phục cùng mũ đều có chút xệch, tựa hồ là trải qua động tác kịch liệt, sau đó nóng lòng sửa sang lại bộ dáng mới như vậy.Tô Nhân Vũ quỳ thỉnh an, hoàng đế bảo hắn miễn lễ.Tô Nhân Vũ cũng không đứng lên, trầm giọng nói:“Thần quỳ xuống thỉnh bệ hạ làm chủ cho tiểu nữ cùng Tô gia.”Hoàng đế nhìn về phía nam nhân kiêu ngạo kia thế nhưng lại có tình cảnh như bây giờ, nghi hoặc trong lòng cũng bớt một ít, chắc chắc một chút.Tên nghịch tử này!Hoàng đế cười nói:“Tô ái khanh đây là như thế nào, có việc cứ nói, trẫm đương nhiên sẽ vì ái khanh làm chủ.”Tô Nhân Vũ nói:“Bệ hạ, đêm qua Lâm Giang vương bắt đi tiểu nữ, điểm huyệt của tiểu nữ, sáng nay đưa đến Hương lâu. Thần cưỡi khoái mã đến tìm, nhưng, nhưng, Lâm Giang vương không biết đối với tiểu nữ làm cái gì, bộ dáng nhi nữ của thần chấn kinh quá độ, một bộ dáng hoảng sợ kinh hô lên rằng: nhi nữ không muốn chết, không muốn rời kinh thành đi...... Bệ hạ......”

Chương 853: Ngấm ngầm giao chiến 06