Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 861: Rõ một hồi tỷ muội tình thâm 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Kim Kết phân phó nói:“Đã nói tiểu thư không thoải mái, đang nghỉ ngơi. Bệ hạ đã cho phép tiểu thư không tiếp khách.”Ngay cả quý phi cùng thái tử, ngũ hoàng tử đều đã cự tuyệt, như thế nào có thể gặp Tống tứ tiểu thư cùng nhị tiểu thư chứ?Tiểu nha đầu đi trả lời, rất nhanh lại trở về bẩm báo:“Nhị tiểu thư nói ngũ tiểu thư bị bệnh, nàng sao có thể không tới thăm? Nếu tiểu thư không gặp nàng, nàng sẽ đứng ngay ngoài cửa đợi. Đợi đến khi nào tiểu thư khỏe lại, có thể gặp khách mới thôi.”Kim Kết cả giận nói:“Nàng ta muốn chờ, cứ để cho chờ. Chẳng lẽ nàng ta đòi đứng ở đó thì tiểu thư chúng ta nhất định phải gặp nàng ta sao chứ?”Thủy Muội hiện nay phụ trách dược thiện cho Tô Mạt, còn cần phải tìm hiểu từng bước phối thuốc, cung nữ hoặc thái giám ở gần chỗ Kỳ Bàn viện không tiện đi khám bắt mạch đều có thể thỉnh nàng ấy chẩn đoán.Tuy rằng chưa từng khám qua bệnh nặng, nhưng nếu là xem bệnh bình thường thì không thành vấn đề.Hiện tại đang rảnh rỗi nên khâu quần áo và giày dép mùa xuân cho Tô Mạt, mỗi ngày đều rất bận rộn.Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Kim Kết một cái, cười nói:“Kim Kết tỷ tỷ cũng đừng xúc động, hay là nghe thử ý kiến của tiểu thư.”Kim Kết ngẫm lại cũng đúng, liền đi vào nội thất, nói rõ ngọn nghành với Tô Mạt.Tô Mạt nghe vậy liền miễn cưỡng ngồi dậy,“Tống gia tứ tiểu thư cũng đang ở đây?”Kim Kết gật đầu,“Khẳng định là do hoàng quý phi sai các nàng ấy đến, thật đáng ghét.”Tô Mạt hơi mím môi, mỉm cười,“Vậy bảo các nàng ấy chờ một lát. Cứ coi như ta hiện tại đang ngủ.”Kim Kết vui vẻ gật đầu nói:“Nô tỳ cũng nghĩ như vậy .”Tô Mạt lại gọi Hoàng Oanh, phân phó vài câu.Hoàng Oanh bật cười, tiểu thư nhà mình thật sự là...... Càng ngày càng bướng bỉnh .Vẻ ngoài còn cố tình tỏ ra vô cùng đứng đắn, nàng lên tiếng, đi ra ngoài lôi kéo Thủy Muội và một vài tiểu cung nữ đi ra ngoài.Nói thầm một lúc rồi mấy người họ đi ra chỗ cửa lớn ngoài đại viện.Tống gia tứ tiểu thư cùng Tô Văn đứng ở ngoài cửa đợi một lúc lâu, cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì.Tống tứ tiểu thư Tống Dung Miên nhẹ giọng nói:“Tô muội muội, không bằng chúng ta về trước đi. Khả năng là ngũ tiểu thư thật sự đang nghỉ ngơi, không tiện gặp khách, dù sao bị kinh hách lớn như vậy. Thật quá đáng, Lâm Giang vương tại sao đột nhiên lại như vậy, khiến người khác thật lo lắng a.”
Kim Kết phân phó nói:“Đã nói tiểu thư không thoải mái, đang nghỉ ngơi. Bệ hạ đã cho phép tiểu thư không tiếp khách.”
Ngay cả quý phi cùng thái tử, ngũ hoàng tử đều đã cự tuyệt, như thế nào có thể gặp Tống tứ tiểu thư cùng nhị tiểu thư chứ?
Tiểu nha đầu đi trả lời, rất nhanh lại trở về bẩm báo:“Nhị tiểu thư nói ngũ
tiểu thư bị bệnh, nàng sao có thể không tới thăm? Nếu tiểu thư không gặp nàng, nàng sẽ đứng ngay ngoài cửa đợi. Đợi đến khi nào tiểu thư khỏe
lại, có thể gặp khách mới thôi.”
Kim Kết cả giận nói:“Nàng ta
muốn chờ, cứ để cho chờ. Chẳng lẽ nàng ta đòi đứng ở đó thì tiểu thư
chúng ta nhất định phải gặp nàng ta sao chứ?”
Thủy Muội hiện nay
phụ trách dược thiện cho Tô Mạt, còn cần phải tìm hiểu từng bước phối
thuốc, cung nữ hoặc thái giám ở gần chỗ Kỳ Bàn viện không tiện đi khám
bắt mạch đều có thể thỉnh nàng ấy chẩn đoán.
Tuy rằng chưa từng khám qua bệnh nặng, nhưng nếu là xem bệnh bình thường thì không thành vấn đề.
Hiện tại đang rảnh rỗi nên khâu quần áo và giày dép mùa xuân cho Tô Mạt, mỗi ngày đều rất bận rộn.
Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Kim Kết một cái, cười nói:“Kim Kết tỷ tỷ cũng đừng xúc động, hay là nghe thử ý kiến của tiểu thư.”
Kim Kết ngẫm lại cũng đúng, liền đi vào nội thất, nói rõ ngọn nghành với Tô Mạt.
Tô Mạt nghe vậy liền miễn cưỡng ngồi dậy,“Tống gia tứ tiểu thư cũng đang ở đây?”
Kim Kết gật đầu,“Khẳng định là do hoàng quý phi sai các nàng ấy đến, thật đáng ghét.”
Tô Mạt hơi mím môi, mỉm cười,“Vậy bảo các nàng ấy chờ một lát. Cứ coi như ta hiện tại đang ngủ.”
Kim Kết vui vẻ gật đầu nói:“Nô tỳ cũng nghĩ như vậy .”
Tô Mạt lại gọi Hoàng Oanh, phân phó vài câu.
Hoàng Oanh bật cười, tiểu thư nhà mình thật sự là...... Càng ngày càng bướng bỉnh .
Vẻ ngoài còn cố tình tỏ ra vô cùng đứng đắn, nàng lên tiếng, đi ra ngoài lôi kéo Thủy Muội và một vài tiểu cung nữ đi ra ngoài.
Nói thầm một lúc rồi mấy người họ đi ra chỗ cửa lớn ngoài đại viện.
Tống gia tứ tiểu thư cùng Tô Văn đứng ở ngoài cửa đợi một lúc lâu, cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì.
Tống tứ tiểu thư Tống Dung Miên nhẹ giọng nói:“Tô muội muội, không bằng
chúng ta về trước đi. Khả năng là ngũ tiểu thư thật sự đang nghỉ ngơi,
không tiện gặp khách, dù sao bị kinh hách lớn như vậy. Thật quá đáng,
Lâm Giang vương tại sao đột nhiên lại như vậy, khiến người khác thật lo
lắng a.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Kim Kết phân phó nói:“Đã nói tiểu thư không thoải mái, đang nghỉ ngơi. Bệ hạ đã cho phép tiểu thư không tiếp khách.”Ngay cả quý phi cùng thái tử, ngũ hoàng tử đều đã cự tuyệt, như thế nào có thể gặp Tống tứ tiểu thư cùng nhị tiểu thư chứ?Tiểu nha đầu đi trả lời, rất nhanh lại trở về bẩm báo:“Nhị tiểu thư nói ngũ tiểu thư bị bệnh, nàng sao có thể không tới thăm? Nếu tiểu thư không gặp nàng, nàng sẽ đứng ngay ngoài cửa đợi. Đợi đến khi nào tiểu thư khỏe lại, có thể gặp khách mới thôi.”Kim Kết cả giận nói:“Nàng ta muốn chờ, cứ để cho chờ. Chẳng lẽ nàng ta đòi đứng ở đó thì tiểu thư chúng ta nhất định phải gặp nàng ta sao chứ?”Thủy Muội hiện nay phụ trách dược thiện cho Tô Mạt, còn cần phải tìm hiểu từng bước phối thuốc, cung nữ hoặc thái giám ở gần chỗ Kỳ Bàn viện không tiện đi khám bắt mạch đều có thể thỉnh nàng ấy chẩn đoán.Tuy rằng chưa từng khám qua bệnh nặng, nhưng nếu là xem bệnh bình thường thì không thành vấn đề.Hiện tại đang rảnh rỗi nên khâu quần áo và giày dép mùa xuân cho Tô Mạt, mỗi ngày đều rất bận rộn.Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Kim Kết một cái, cười nói:“Kim Kết tỷ tỷ cũng đừng xúc động, hay là nghe thử ý kiến của tiểu thư.”Kim Kết ngẫm lại cũng đúng, liền đi vào nội thất, nói rõ ngọn nghành với Tô Mạt.Tô Mạt nghe vậy liền miễn cưỡng ngồi dậy,“Tống gia tứ tiểu thư cũng đang ở đây?”Kim Kết gật đầu,“Khẳng định là do hoàng quý phi sai các nàng ấy đến, thật đáng ghét.”Tô Mạt hơi mím môi, mỉm cười,“Vậy bảo các nàng ấy chờ một lát. Cứ coi như ta hiện tại đang ngủ.”Kim Kết vui vẻ gật đầu nói:“Nô tỳ cũng nghĩ như vậy .”Tô Mạt lại gọi Hoàng Oanh, phân phó vài câu.Hoàng Oanh bật cười, tiểu thư nhà mình thật sự là...... Càng ngày càng bướng bỉnh .Vẻ ngoài còn cố tình tỏ ra vô cùng đứng đắn, nàng lên tiếng, đi ra ngoài lôi kéo Thủy Muội và một vài tiểu cung nữ đi ra ngoài.Nói thầm một lúc rồi mấy người họ đi ra chỗ cửa lớn ngoài đại viện.Tống gia tứ tiểu thư cùng Tô Văn đứng ở ngoài cửa đợi một lúc lâu, cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì.Tống tứ tiểu thư Tống Dung Miên nhẹ giọng nói:“Tô muội muội, không bằng chúng ta về trước đi. Khả năng là ngũ tiểu thư thật sự đang nghỉ ngơi, không tiện gặp khách, dù sao bị kinh hách lớn như vậy. Thật quá đáng, Lâm Giang vương tại sao đột nhiên lại như vậy, khiến người khác thật lo lắng a.”