Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 862: Rõ một hồi tỷ muội tình thâm 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Văn nhẹ nhàng mím môi, thản nhiên nói:“Miên tỷ tỷ nếu mệt mỏi, thì xin đi về trước. Mạt nhi là thân muội muội của ta, nàng bị khổ sở như vậy, ta đương nhiên là muốn gặp muội ấy. Nếu không, trong lòng ta sẽ không yên .”Tống Dung Miên cười cười,“Muội muội có tâm, tỷ muội tình thâm, khiến người khác thật hâm mộ.”Tô Văn lắc đầu, thở dài, trên mặt hiện lên vẻ u buồn, ở dưới ngọn đèn mờ nhạt, càng phát ra vẻ khổ sở động lòng người, thật khiến người ta thương cảm.Tống Dung Miên nhìn nàng ta không chuyển mắt, Tô Văn tuy rằng cũng là thứ nữ Tô gia, nhưng vẻ cao quý tao nhã, khí độ tự cao tự đại cũng không hề thua kém con chính thất.Biểu cảm nhíu mày, lại rất quyến rũ động lòng người, đoan trang tao nhã lại hào phóng .Tô gia tỷ muội, quả nhiên người người quốc sắc thiên hương. Vị tam tiểu thư chân bị que kia cũng thế, tính tình có kiêu căng chút, nhưng dáng vẻ cũng rất xinh đẹp.Tỷ muội của gia tộc mình, con vợ cả tuy rằng đoan trang khoan thai, nhưng so với Tô gia đại tiểu thư lại thiếu vài phần thanh nhã cao ngạo, vẻ thanh lệ kiên cường ấy lại không làm cho người ta có cảm giác kiêu căng.Trước mắt vị nhị tiểu thư, thoạt nhìn cũng ôn nhu mảnh mai, lựa chọn con đường không sai biệt với bản thân.Nhưng so với chính mình lại có hơn một vẻ trời sinh tao nhã phong lưu, tóm lại bản thân ở vùng nông thôn lâu rồi, chưa đủ thời gian để gia nhập với tầng lớp tiểu thư có khí chất cao quý.Nếu muốn thật sự dung nhập vào giới này, xem ra vẫn phải cần thời gian, cũng may mình đã suy nghĩ về lối thoát cho riêng mình.Nàng thở dài, nhẹ giọng nói,“Ngươi đã có tâm như vậy, chi bằng ta lưu lại cùng ngươi, làm bạn với ngươi cũng tốt.”Nàng nhìn Tô Văn, lại nói:“Ta cũng không dối gạt ngươi gì hết, ta ở trong gia tộc không có địa vị gì cả, tỷ tỷ muội muội nhiều, đồng thời di nương ta là cực kỳ thấp hèn, không thể giúp được gì mà còn làm vướng víu tay chân ta. Nương nương cho ta ở lại trong cung, ta rất vui .”Tô Văn liếc nàng một cái, nàng sớm đã nhìn ra, Tống gia tứ tiểu thư này, nói là tiểu thư của Tống gia, thực tế so với đám nha đầu của tiểu thư con vợ cả còn quê mùa hơn.Nàng ra vẻ đoan chính nói:“Miên tỷ tỷ, không phải ta nói lời khó nghe. Di nương tuy rằng thân phận không tốt, nhưng dù sao vẫn là người cho chúng ta sinh mệnh. Chúng ta phải biết cảm ơn, không nên xem thường di nương.”Nàng hơi hơi cúi đầu, lấy khăn lau khóe mắt.Tống Dung Miên lập tức gật đầu,“Văn muội muội nói đúng.”
Tô Văn nhẹ nhàng mím
môi, thản nhiên nói:“Miên tỷ tỷ nếu mệt mỏi, thì xin đi về trước. Mạt
nhi là thân muội muội của ta, nàng bị khổ sở như vậy, ta đương nhiên là
muốn gặp muội ấy. Nếu không, trong lòng ta sẽ không yên .”
Tống Dung Miên cười cười,“Muội muội có tâm, tỷ muội tình thâm, khiến người khác thật hâm mộ.”
Tô Văn lắc đầu, thở dài, trên mặt hiện lên vẻ u buồn, ở dưới ngọn đèn mờ
nhạt, càng phát ra vẻ khổ sở động lòng người, thật khiến người ta thương cảm.
Tống Dung Miên nhìn nàng ta không chuyển mắt, Tô Văn
tuy rằng cũng là thứ nữ Tô gia, nhưng vẻ cao quý tao nhã, khí độ tự cao
tự đại cũng không hề thua kém con chính thất.
Biểu cảm nhíu mày, lại rất quyến rũ động lòng người, đoan trang tao nhã lại hào phóng .
Tô gia tỷ muội, quả nhiên người người quốc sắc thiên hương. Vị tam tiểu
thư chân bị que kia cũng thế, tính tình có kiêu căng chút, nhưng dáng vẻ cũng rất xinh đẹp.
Tỷ muội của gia tộc mình, con vợ cả tuy rằng
đoan trang khoan thai, nhưng so với Tô gia đại tiểu thư lại thiếu vài
phần thanh nhã cao ngạo, vẻ thanh lệ kiên cường ấy lại không làm cho
người ta có cảm giác kiêu căng.
Trước mắt vị nhị tiểu thư, thoạt nhìn cũng ôn nhu mảnh mai, lựa chọn con đường không sai biệt với bản thân.
Nhưng so với chính mình lại có hơn một vẻ trời sinh tao nhã phong lưu, tóm
lại bản thân ở vùng nông thôn lâu rồi, chưa đủ thời gian để gia nhập với tầng lớp tiểu thư có khí chất cao quý.
Nếu muốn thật sự dung nhập vào giới này, xem ra vẫn phải cần thời gian, cũng may mình đã suy nghĩ về lối thoát cho riêng mình.
Nàng thở dài, nhẹ giọng nói,“Ngươi đã có tâm như vậy, chi bằng ta lưu lại cùng ngươi, làm bạn với ngươi cũng tốt.”
Nàng nhìn Tô Văn, lại nói:“Ta cũng không dối gạt ngươi gì hết, ta ở trong
gia tộc không có địa vị gì cả, tỷ tỷ muội muội nhiều, đồng thời di nương ta là cực kỳ thấp hèn, không thể giúp được gì mà còn làm vướng víu tay
chân ta. Nương nương cho ta ở lại trong cung, ta rất vui .”
Tô
Văn liếc nàng một cái, nàng sớm đã nhìn ra, Tống gia tứ tiểu thư này,
nói là tiểu thư của Tống gia, thực tế so với đám nha đầu của tiểu thư
con vợ cả còn quê mùa hơn.
Nàng ra vẻ đoan chính nói:“Miên tỷ tỷ, không phải ta nói lời khó nghe. Di nương tuy rằng thân phận không tốt,
nhưng dù sao vẫn là người cho chúng ta sinh mệnh. Chúng ta phải biết cảm ơn, không nên xem thường di nương.”
Nàng hơi hơi cúi đầu, lấy khăn lau khóe mắt.
Tống Dung Miên lập tức gật đầu,“Văn muội muội nói đúng.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Văn nhẹ nhàng mím môi, thản nhiên nói:“Miên tỷ tỷ nếu mệt mỏi, thì xin đi về trước. Mạt nhi là thân muội muội của ta, nàng bị khổ sở như vậy, ta đương nhiên là muốn gặp muội ấy. Nếu không, trong lòng ta sẽ không yên .”Tống Dung Miên cười cười,“Muội muội có tâm, tỷ muội tình thâm, khiến người khác thật hâm mộ.”Tô Văn lắc đầu, thở dài, trên mặt hiện lên vẻ u buồn, ở dưới ngọn đèn mờ nhạt, càng phát ra vẻ khổ sở động lòng người, thật khiến người ta thương cảm.Tống Dung Miên nhìn nàng ta không chuyển mắt, Tô Văn tuy rằng cũng là thứ nữ Tô gia, nhưng vẻ cao quý tao nhã, khí độ tự cao tự đại cũng không hề thua kém con chính thất.Biểu cảm nhíu mày, lại rất quyến rũ động lòng người, đoan trang tao nhã lại hào phóng .Tô gia tỷ muội, quả nhiên người người quốc sắc thiên hương. Vị tam tiểu thư chân bị que kia cũng thế, tính tình có kiêu căng chút, nhưng dáng vẻ cũng rất xinh đẹp.Tỷ muội của gia tộc mình, con vợ cả tuy rằng đoan trang khoan thai, nhưng so với Tô gia đại tiểu thư lại thiếu vài phần thanh nhã cao ngạo, vẻ thanh lệ kiên cường ấy lại không làm cho người ta có cảm giác kiêu căng.Trước mắt vị nhị tiểu thư, thoạt nhìn cũng ôn nhu mảnh mai, lựa chọn con đường không sai biệt với bản thân.Nhưng so với chính mình lại có hơn một vẻ trời sinh tao nhã phong lưu, tóm lại bản thân ở vùng nông thôn lâu rồi, chưa đủ thời gian để gia nhập với tầng lớp tiểu thư có khí chất cao quý.Nếu muốn thật sự dung nhập vào giới này, xem ra vẫn phải cần thời gian, cũng may mình đã suy nghĩ về lối thoát cho riêng mình.Nàng thở dài, nhẹ giọng nói,“Ngươi đã có tâm như vậy, chi bằng ta lưu lại cùng ngươi, làm bạn với ngươi cũng tốt.”Nàng nhìn Tô Văn, lại nói:“Ta cũng không dối gạt ngươi gì hết, ta ở trong gia tộc không có địa vị gì cả, tỷ tỷ muội muội nhiều, đồng thời di nương ta là cực kỳ thấp hèn, không thể giúp được gì mà còn làm vướng víu tay chân ta. Nương nương cho ta ở lại trong cung, ta rất vui .”Tô Văn liếc nàng một cái, nàng sớm đã nhìn ra, Tống gia tứ tiểu thư này, nói là tiểu thư của Tống gia, thực tế so với đám nha đầu của tiểu thư con vợ cả còn quê mùa hơn.Nàng ra vẻ đoan chính nói:“Miên tỷ tỷ, không phải ta nói lời khó nghe. Di nương tuy rằng thân phận không tốt, nhưng dù sao vẫn là người cho chúng ta sinh mệnh. Chúng ta phải biết cảm ơn, không nên xem thường di nương.”Nàng hơi hơi cúi đầu, lấy khăn lau khóe mắt.Tống Dung Miên lập tức gật đầu,“Văn muội muội nói đúng.”