Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 864: Câu dẫn thái tử 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trở lại Tô gia, lão phu nhân lợi hại như vậy, há có thể tiếp nhận nàng?Cho nên, nàng phải chờ.Nàng ngước đầu nhìn ngọn đèn Dương Giác phát ra ánh sáng trong suốt thấu triệt, chiếu lên trên đôi hài trân châu, trên mũi hài có thêu đóa hoa anh đào đỏ, mặt trên có tô điểm một viên trân châu sáng lấp lánh.Loại giầy này đẹp đẽ quý giá, nàng chưa từng được đeo vào.Ta muốn kiên trì, nàng yên lặng tự cổ vũ mình, nắm chặt những ngón tay.“Nơi này gần Đông cung.”Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu nhìn xem, cử động một chút cho bớt đau nhức cổ.Tống Dung Miên cười nói:“Đúng vậy, đèn trong cung thái tử điện hạ còn sáng.”Từ nơi này nhìn qua, có thể nhìn thấy bên phía bắc cách đó không xa, một dãy đèn lồng được treo lên bức tường cung điện.Lại đợi trong chốc lát, tiểu thái giám đi theo các nàng đột nhiên nói:“Bên kia có người đến.”Tô Văn Nhi trái tim đập mạnh, vội bước nhanh qua, quả nhiên gặp đoàn người vây quanh một thanh niên nam tử cao lớn vững chãi, kim quan cẩm bào đi nhanh bước lại đây.Đúng là thái tử Hoàng Phủ Tuyên.Nam nhân Hoàng Phủ gia, người người tuấn mỹ, khí chất mỗi người mỗi khác.Tô Văn Nhi luôn cảm thấy vẻ tuấn tú của thái tử bất đồng với các hoàng tử khác, Hoàng Phủ Cẩn trong trẻo nhưng lạnh lùng thoát tục, làm cho người ta khó có thể tới gần, Hoàng Phủ Giác ôn nhu văn nhã, khiến người ta có cảm giác như gặp được làn gió xuân, Hoàng Phủ Giới như ánh mặt trời vui tươi, xinh đẹp đến vô cùng kiêu ngạo.Nhưng thái tử, lại như loài hoa anh túc nở rộ trong đêm, thần bí mà âm u, mang theo một loại lực hấp dẫn đến chí mạng.Nàng thậm chí còn cảm thấy, nội tâm hắn, cùng chính mình là giống nhau, không cam lòng như vậy, thống khổ như vậy, lại khát vọng lối thoát như vậy, cự tuyệt ánh mặt trời.Thái tử tựa hồ rất nhàn nhã, lững thững đi tới, Tô Văn bước lên phía trước thỉnh an.Thái tử có chút kinh ngạc, nhìn các nàng một cái,“Các ngươi ở đây làm gì?”Tống Dung Miên vội nói:“Thái tử ca ca, ta cùng Văn muội muội nghe nói Tô gia ngũ muội muội bị bệnh, cố ý lại đây thăm hỏi.”Thái tử a một tiếng, nhìn Tô Văn một cái, trong ánh đèn, làn da nàng trong suốt toát lên vẻ xinh đẹp kinh người, đôi mắt phiếm hồng, tựa hồ như đã khóc.Hắn muốn phái người đến trược, sợ Tô Mạt sẽ không gặp khách, nói là mệnh lệnh của phụ hoàng, hiện tại sắc trời đã tối, đã trôi qua vài canh giờ, cũng đã nghỉ ngơi tốt rồi.Như thế nào còn không gặp khách, lại còn là tỷ muội cùng nhà?
Trở lại Tô gia, lão phu nhân lợi hại như vậy, há có thể tiếp nhận nàng?
Cho nên, nàng phải chờ.
Nàng ngước đầu nhìn ngọn đèn Dương Giác phát ra ánh sáng trong suốt thấu
triệt, chiếu lên trên đôi hài trân châu, trên mũi hài có thêu đóa hoa
anh đào đỏ, mặt trên có tô điểm một viên trân châu sáng lấp lánh.
Loại giầy này đẹp đẽ quý giá, nàng chưa từng được đeo vào.
Ta muốn kiên trì, nàng yên lặng tự cổ vũ mình, nắm chặt những ngón tay.
“Nơi này gần Đông cung.”
Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu nhìn xem, cử động một chút cho bớt đau nhức cổ.
Tống Dung Miên cười nói:“Đúng vậy, đèn trong cung thái tử điện hạ còn sáng.”
Từ nơi này nhìn qua, có thể nhìn thấy bên phía bắc cách đó không xa, một dãy đèn lồng được treo lên bức tường cung điện.
Lại đợi trong chốc lát, tiểu thái giám đi theo các nàng đột nhiên nói:“Bên kia có người đến.”
Tô Văn Nhi trái tim đập mạnh, vội bước nhanh qua, quả nhiên gặp đoàn người vây quanh một thanh niên nam tử cao lớn vững chãi, kim quan cẩm bào đi
nhanh bước lại đây.
Đúng là thái tử Hoàng Phủ Tuyên.
Nam nhân Hoàng Phủ gia, người người tuấn mỹ, khí chất mỗi người mỗi khác.
Tô Văn Nhi luôn cảm thấy vẻ tuấn tú của thái tử bất đồng với các hoàng tử
khác, Hoàng Phủ Cẩn trong trẻo nhưng lạnh lùng thoát tục, làm cho người
ta khó có thể tới gần, Hoàng Phủ Giác ôn nhu văn nhã, khiến người ta có
cảm giác như gặp được làn gió xuân, Hoàng Phủ Giới như ánh mặt trời vui
tươi, xinh đẹp đến vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng thái tử, lại như loài hoa anh túc nở rộ trong đêm, thần bí mà âm u, mang theo một loại lực hấp dẫn đến chí mạng.
Nàng thậm chí còn cảm thấy, nội tâm hắn, cùng chính mình là giống nhau,
không cam lòng như vậy, thống khổ như vậy, lại khát vọng lối thoát như
vậy, cự tuyệt ánh mặt trời.
Thái tử tựa hồ rất nhàn nhã, lững thững đi tới, Tô Văn bước lên phía trước thỉnh an.
Thái tử có chút kinh ngạc, nhìn các nàng một cái,“Các ngươi ở đây làm gì?”
Tống Dung Miên vội nói:“Thái tử ca ca, ta cùng Văn muội muội nghe nói Tô gia ngũ muội muội bị bệnh, cố ý lại đây thăm hỏi.”
Thái tử a một tiếng, nhìn Tô Văn một cái, trong ánh đèn, làn da nàng trong
suốt toát lên vẻ xinh đẹp kinh người, đôi mắt phiếm hồng, tựa hồ như đã
khóc.
Hắn muốn phái người đến trược, sợ Tô Mạt sẽ không gặp
khách, nói là mệnh lệnh của phụ hoàng, hiện tại sắc trời đã tối, đã trôi qua vài canh giờ, cũng đã nghỉ ngơi tốt rồi.
Như thế nào còn không gặp khách, lại còn là tỷ muội cùng nhà?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trở lại Tô gia, lão phu nhân lợi hại như vậy, há có thể tiếp nhận nàng?Cho nên, nàng phải chờ.Nàng ngước đầu nhìn ngọn đèn Dương Giác phát ra ánh sáng trong suốt thấu triệt, chiếu lên trên đôi hài trân châu, trên mũi hài có thêu đóa hoa anh đào đỏ, mặt trên có tô điểm một viên trân châu sáng lấp lánh.Loại giầy này đẹp đẽ quý giá, nàng chưa từng được đeo vào.Ta muốn kiên trì, nàng yên lặng tự cổ vũ mình, nắm chặt những ngón tay.“Nơi này gần Đông cung.”Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu nhìn xem, cử động một chút cho bớt đau nhức cổ.Tống Dung Miên cười nói:“Đúng vậy, đèn trong cung thái tử điện hạ còn sáng.”Từ nơi này nhìn qua, có thể nhìn thấy bên phía bắc cách đó không xa, một dãy đèn lồng được treo lên bức tường cung điện.Lại đợi trong chốc lát, tiểu thái giám đi theo các nàng đột nhiên nói:“Bên kia có người đến.”Tô Văn Nhi trái tim đập mạnh, vội bước nhanh qua, quả nhiên gặp đoàn người vây quanh một thanh niên nam tử cao lớn vững chãi, kim quan cẩm bào đi nhanh bước lại đây.Đúng là thái tử Hoàng Phủ Tuyên.Nam nhân Hoàng Phủ gia, người người tuấn mỹ, khí chất mỗi người mỗi khác.Tô Văn Nhi luôn cảm thấy vẻ tuấn tú của thái tử bất đồng với các hoàng tử khác, Hoàng Phủ Cẩn trong trẻo nhưng lạnh lùng thoát tục, làm cho người ta khó có thể tới gần, Hoàng Phủ Giác ôn nhu văn nhã, khiến người ta có cảm giác như gặp được làn gió xuân, Hoàng Phủ Giới như ánh mặt trời vui tươi, xinh đẹp đến vô cùng kiêu ngạo.Nhưng thái tử, lại như loài hoa anh túc nở rộ trong đêm, thần bí mà âm u, mang theo một loại lực hấp dẫn đến chí mạng.Nàng thậm chí còn cảm thấy, nội tâm hắn, cùng chính mình là giống nhau, không cam lòng như vậy, thống khổ như vậy, lại khát vọng lối thoát như vậy, cự tuyệt ánh mặt trời.Thái tử tựa hồ rất nhàn nhã, lững thững đi tới, Tô Văn bước lên phía trước thỉnh an.Thái tử có chút kinh ngạc, nhìn các nàng một cái,“Các ngươi ở đây làm gì?”Tống Dung Miên vội nói:“Thái tử ca ca, ta cùng Văn muội muội nghe nói Tô gia ngũ muội muội bị bệnh, cố ý lại đây thăm hỏi.”Thái tử a một tiếng, nhìn Tô Văn một cái, trong ánh đèn, làn da nàng trong suốt toát lên vẻ xinh đẹp kinh người, đôi mắt phiếm hồng, tựa hồ như đã khóc.Hắn muốn phái người đến trược, sợ Tô Mạt sẽ không gặp khách, nói là mệnh lệnh của phụ hoàng, hiện tại sắc trời đã tối, đã trôi qua vài canh giờ, cũng đã nghỉ ngơi tốt rồi.Như thế nào còn không gặp khách, lại còn là tỷ muội cùng nhà?