Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 863: Rõ một hồi tỷ muội tình thâm 05

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc này bên trong truyền đến một trận âm thanh ồn ào, liền theo đó vang lên tiếng trách cứ của một nha đầu,“Đám người các ngươi một lũ sát nhân kia, lúc này không ngoan ngoãn mà ngủ đi, ở trong này lẩm bẩm thì thầm cái gì hả, không nghe Hoàng Oanh tỷ tỷ nói sao, bệ hạ cùng lão gia đã phân phó rồi, phải để tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt? Các ngươi ở trong này lẩm bà lẩm bẩm, cố tình làm cho tiểu thư ngủ không tốt hả? Nếu như tiểu thư lại gặp ác mộng lần nữa, xem lão gia có lấy roi quất các ngươi hay không hả?”Có mấy tiểu nha đầu líu ríu cãi lại, nàng ta nói là người khác không tốt, người khác còn nói lại là nàng ta không tốt.Trong lúc nhất thời nháo nhào cả lên.“Bốp”Một âm thanh giòn tan, ở trong đêm tối đột ngột vang lên cao vót.Tống Dung Miên cùng Tô Văn Nhi đứng ngoài cửa đều kinh ngạc.Lại liên tiếp vang lên giọng nói thanh thúy, có người lớn tiếng trách cứ:“Hay cho các ngươi hai tên mắt mù này, nửa đêm nửa hôm còn dám ở trong này tốn hơi thừa lời. Coi chúng ta chết hết rồi hả? Tiểu thư không phải là tiểu thư của các ngươi, không biết đau lòng có phải hay không hả? Không ngoan ngoãn ngủ yên ở trong phòng, ra ngoài này giao lưu với đám mèo Hoàng Oanh hả?”Bên trong vang lên thanh âm tiểu nha đầu khóc nức nở, còn có thanh âm của nhóm tiểu thái giám khuyên can.Lúc này có một nữ hài tử cười lạnh nói:“Ngươi đừng có mà đến giả bộ làm người tốt, tưởng là người khác không biết ngươi thuộc loại người nào sao? Ngoài mặt thế này sau lưng thế khác, giả bộ làm người tốt, sau lưng ngáng chân người ta, chuyện xấu làm hết, chỉ sợ ngay cả mẹ ruột của mình cũng không chịu nhận, còn dám ở ta trước mặt ta diễn kịch? Ngươi cũng không thấy chói tai sao!”Một tiểu nha đầu lớn tiếng khóc.Tô Văn đứng ở ngoài cửa mà trong lòng run sợ, sắc mặt lập tức âm trầm xuống , đôi mắt đỏ lên, liền rơi lệ.Tống Dung Miên vội an ủi nói:“Các nàng ấy là mắng tiểu nha đầu, muội muội đừng đa tâm.”Tô Văn lắc đầu, nhẹ giọng nói:“Giống như chúng ta vậy, được quý phi nương nương coi trọng, bỏ lại cha mẹ không hiếu kính, tỷ muội không hòa thuận, ở trong chốn cung đình này. Vốn đã là không đúng, muội muội gặp cảnh khổ sở như vậy, ta lại mới đến. Người ta cũng không nói gì ta, ta chỉ là trong lòng thấy áy náy thôi.”Nha đầu ở bên trong còn đang dong dài răn dạy, Tô Văn nghe được những lời đó vẫn nghe ra được đang nói cạnh nói khóe chính mình.Nhưng nàng không thể lui bước, đã đến đây thì phải bày ra đủ bộ dáng mới thôi.Hôm nay không gặp được Tô Mạt, nàng sẽ đứng một đêm ở bên ngoài, cũng khiến cho quý phi nương nương xem trọng tâm tư của mình.Nếu không gặp được, lại không có lấy ra được phong thái của riêng mình, vậy bản thân phỏng chừng sẽ bị đuổi về Tô gia.

Lúc này bên trong
truyền đến một trận âm thanh ồn ào, liền theo đó vang lên tiếng trách cứ của một nha đầu,“Đám người các ngươi một lũ sát nhân kia, lúc này không ngoan ngoãn mà ngủ đi, ở trong này lẩm bẩm thì thầm cái gì hả, không
nghe Hoàng Oanh tỷ tỷ nói sao, bệ hạ cùng lão gia đã phân phó rồi, phải
để tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt? Các ngươi ở trong này lẩm bà lẩm bẩm, cố tình làm cho tiểu thư ngủ không tốt hả? Nếu như tiểu thư lại gặp ác
mộng lần nữa, xem lão gia có lấy roi quất các ngươi hay không hả?”

Có mấy tiểu nha đầu líu ríu cãi lại, nàng ta nói là người khác không tốt, người khác còn nói lại là nàng ta không tốt.

Trong lúc nhất thời nháo nhào cả lên.

“Bốp”

Một âm thanh giòn tan, ở trong đêm tối đột ngột vang lên cao vót.

Tống Dung Miên cùng Tô Văn Nhi đứng ngoài cửa đều kinh ngạc.

Lại liên tiếp vang lên giọng nói thanh thúy, có người lớn tiếng trách
cứ:“Hay cho các ngươi hai tên mắt mù này, nửa đêm nửa hôm còn dám ở
trong này tốn hơi thừa lời. Coi chúng ta chết hết rồi hả? Tiểu thư không phải là tiểu thư của các ngươi, không biết đau lòng có phải hay không
hả? Không ngoan ngoãn ngủ yên ở trong phòng, ra ngoài này giao lưu với
đám mèo Hoàng Oanh hả?”

Bên trong vang lên thanh âm tiểu nha đầu khóc nức nở, còn có thanh âm của nhóm tiểu thái giám khuyên can.

Lúc này có một nữ hài tử cười lạnh nói:“Ngươi đừng có mà đến giả bộ làm
người tốt, tưởng là người khác không biết ngươi thuộc loại người nào
sao? Ngoài mặt thế này sau lưng thế khác, giả bộ làm người tốt, sau lưng ngáng chân người ta, chuyện xấu làm hết, chỉ sợ ngay cả mẹ ruột của
mình cũng không chịu nhận, còn dám ở ta trước mặt ta diễn kịch? Ngươi
cũng không thấy chói tai sao!”

Một tiểu nha đầu lớn tiếng khóc.

Tô Văn đứng ở ngoài cửa mà trong lòng run sợ, sắc mặt lập tức âm trầm xuống , đôi mắt đỏ lên, liền rơi lệ.

Tống Dung Miên vội an ủi nói:“Các nàng ấy là mắng tiểu nha đầu, muội muội đừng đa tâm.”

Tô Văn lắc đầu, nhẹ giọng nói:“Giống như chúng ta vậy, được quý phi nương
nương coi trọng, bỏ lại cha mẹ không hiếu kính, tỷ muội không hòa thuận, ở trong chốn cung đình này. Vốn đã là không đúng, muội muội gặp cảnh
khổ sở như vậy, ta lại mới đến. Người ta cũng không nói gì ta, ta chỉ là trong lòng thấy áy náy thôi.”

Nha đầu ở bên trong còn đang dong dài răn dạy, Tô Văn nghe được những lời đó vẫn nghe ra được đang nói cạnh nói khóe chính mình.

Nhưng nàng không thể lui bước, đã đến đây thì phải bày ra đủ bộ dáng mới thôi.

Hôm nay không gặp được Tô Mạt, nàng sẽ đứng một đêm ở bên ngoài, cũng khiến cho quý phi nương nương xem trọng tâm tư của mình.

Nếu không gặp được, lại không có lấy ra được phong thái của riêng mình, vậy bản thân phỏng chừng sẽ bị đuổi về Tô gia.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc này bên trong truyền đến một trận âm thanh ồn ào, liền theo đó vang lên tiếng trách cứ của một nha đầu,“Đám người các ngươi một lũ sát nhân kia, lúc này không ngoan ngoãn mà ngủ đi, ở trong này lẩm bẩm thì thầm cái gì hả, không nghe Hoàng Oanh tỷ tỷ nói sao, bệ hạ cùng lão gia đã phân phó rồi, phải để tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt? Các ngươi ở trong này lẩm bà lẩm bẩm, cố tình làm cho tiểu thư ngủ không tốt hả? Nếu như tiểu thư lại gặp ác mộng lần nữa, xem lão gia có lấy roi quất các ngươi hay không hả?”Có mấy tiểu nha đầu líu ríu cãi lại, nàng ta nói là người khác không tốt, người khác còn nói lại là nàng ta không tốt.Trong lúc nhất thời nháo nhào cả lên.“Bốp”Một âm thanh giòn tan, ở trong đêm tối đột ngột vang lên cao vót.Tống Dung Miên cùng Tô Văn Nhi đứng ngoài cửa đều kinh ngạc.Lại liên tiếp vang lên giọng nói thanh thúy, có người lớn tiếng trách cứ:“Hay cho các ngươi hai tên mắt mù này, nửa đêm nửa hôm còn dám ở trong này tốn hơi thừa lời. Coi chúng ta chết hết rồi hả? Tiểu thư không phải là tiểu thư của các ngươi, không biết đau lòng có phải hay không hả? Không ngoan ngoãn ngủ yên ở trong phòng, ra ngoài này giao lưu với đám mèo Hoàng Oanh hả?”Bên trong vang lên thanh âm tiểu nha đầu khóc nức nở, còn có thanh âm của nhóm tiểu thái giám khuyên can.Lúc này có một nữ hài tử cười lạnh nói:“Ngươi đừng có mà đến giả bộ làm người tốt, tưởng là người khác không biết ngươi thuộc loại người nào sao? Ngoài mặt thế này sau lưng thế khác, giả bộ làm người tốt, sau lưng ngáng chân người ta, chuyện xấu làm hết, chỉ sợ ngay cả mẹ ruột của mình cũng không chịu nhận, còn dám ở ta trước mặt ta diễn kịch? Ngươi cũng không thấy chói tai sao!”Một tiểu nha đầu lớn tiếng khóc.Tô Văn đứng ở ngoài cửa mà trong lòng run sợ, sắc mặt lập tức âm trầm xuống , đôi mắt đỏ lên, liền rơi lệ.Tống Dung Miên vội an ủi nói:“Các nàng ấy là mắng tiểu nha đầu, muội muội đừng đa tâm.”Tô Văn lắc đầu, nhẹ giọng nói:“Giống như chúng ta vậy, được quý phi nương nương coi trọng, bỏ lại cha mẹ không hiếu kính, tỷ muội không hòa thuận, ở trong chốn cung đình này. Vốn đã là không đúng, muội muội gặp cảnh khổ sở như vậy, ta lại mới đến. Người ta cũng không nói gì ta, ta chỉ là trong lòng thấy áy náy thôi.”Nha đầu ở bên trong còn đang dong dài răn dạy, Tô Văn nghe được những lời đó vẫn nghe ra được đang nói cạnh nói khóe chính mình.Nhưng nàng không thể lui bước, đã đến đây thì phải bày ra đủ bộ dáng mới thôi.Hôm nay không gặp được Tô Mạt, nàng sẽ đứng một đêm ở bên ngoài, cũng khiến cho quý phi nương nương xem trọng tâm tư của mình.Nếu không gặp được, lại không có lấy ra được phong thái của riêng mình, vậy bản thân phỏng chừng sẽ bị đuổi về Tô gia.

Chương 863: Rõ một hồi tỷ muội tình thâm 05