Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 868: Câu dẫn thái tử 05

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng thế nhưng công khai hạ lệnh trục khách?Ba người đều là không dám tin nhìn nàng, đây vẫn người hiểu biết lễ giáo, hào phóng như Tô ngũ tiểu thư sao?Như thế nào đột nhiên lại trở nên như vậy?Tô Mạt trong lòng cười lạnh, vốn là nàng muốn giả vờ yếu ớt, giả bị bệnh, cứ như vậy đùa bỡn với họ, nhưng đột nhiên thấy được trong mắt Tô Văn kia lóe lên tia gấp rút đồng thời nhìn thấy cả thâm ý trong đó.Nàng linh hoạt, lâm thời cải biến chủ ý.Giờ phút này, ba người họ cùng nhau đến đây, chẳng lẽ là trùng hợp?Nói không chừng có điều khó hiểu gì đây.Một khi đã như vậy, nàng liền làm người tốt, đẩy bọn họ một phen.Miễn cho cặp mắt thái tử kia, cứ luôn lộng hành, nhìn chằm chằm vào đại tỷ của nàng, hôm nay thế nhưng lại khinh bạc nàng, quả thực là rất quá đáng!Nàng tỏ ra bộ dáng không kiên nhẫn, mấy người đó cũng không dám tiếp tục lưu lại, đáng ngạc nhiên là thái tử lại không tức giận giống như trước đây, ngược lại còn trấn an nàng vài câu, nói sẽ đến thăm nàng lần sau, sau đó cáo từ rời đi.Tống Dung Miên cùng Tô Văn cũng cáo từ ra về.Tô Văn bày ra một bộ dáng bộ lưu luyến không rời, đi tụt lại phía sau thái tử.Lúc đi qua thềm cửa, dưới chân mềm nhũn, bị bậc cửa làm té nghã.Thái tử đi phía trước kịp thời quay lại, đỡ nàng.Thân thể mềm mại của Tô Văn ngã vào trong lòng thái tử, cuống quít muốn đứng lên.Thời điểm Thái tử đỡ nàng, cảm giác có cái gì đó ẩm ướt dính trên tay mình, kềm không được nâng mặt nàng lên, dưới ngọn đèn rực rỡ, những giọt châu trong mắt Tô Văn long lanh trong veo, như đóa hoa đào gặp mưa mềm mại động lòng người.Trong lòng Thái tử nóng lên, mâu quang thâm trầm, trong phút chốc không kìm được nhìn ngắm nàng.Tô Văn tim đập rộn rã, nước mắt thi nhau chảy xuống, sắc mặt nhu mì yếu ớt, cánh môi đỏ tươi bị cắn đến nỗi lộ ra những tia máu.Tiểu thái giám ẩn từ một nơi bí mật gần đó vội lén lút trở về báo cáo cùng Tô Mạt .Tô Mạt cười lạnh, nàng chỉ biết Tô Văn ở lại trong cung, làm sao có thể không có mưu đồ gì?Nếu có mưu đồ đối với hoàng quý phi thì chỉ đáng tin một nửa, chẳng lẽ nàng ấy muốn vào cung làm nữ quan?Đó là không có khả năng.Giải thích duy nhất, mục tiêu của nàng ta là hướng về thái tử.Tô Mạt chưa bao giờ đoán lung tung, hết thảy đều căn cứ xuất phát từ ích lợi, xuất phát từ tính cách của người đó.Sau đó mấy xâu lại thành một chuỗi, thì có thể đoán ngay được tâm tư của Tô Văn.

Nàng thế nhưng công khai hạ lệnh trục khách?

Ba người đều là không dám tin nhìn nàng, đây vẫn người hiểu biết lễ giáo, hào phóng như Tô ngũ tiểu thư sao?

Như thế nào đột nhiên lại trở nên như vậy?

Tô Mạt trong lòng cười lạnh, vốn là nàng muốn giả vờ yếu ớt, giả bị bệnh,
cứ như vậy đùa bỡn với họ, nhưng đột nhiên thấy được trong mắt Tô Văn
kia lóe lên tia gấp rút đồng thời nhìn thấy cả thâm ý trong đó.

Nàng linh hoạt, lâm thời cải biến chủ ý.

Giờ phút này, ba người họ cùng nhau đến đây, chẳng lẽ là trùng hợp?

Nói không chừng có điều khó hiểu gì đây.

Một khi đã như vậy, nàng liền làm người tốt, đẩy bọn họ một phen.

Miễn cho cặp mắt thái tử kia, cứ luôn lộng hành, nhìn chằm chằm vào đại tỷ
của nàng, hôm nay thế nhưng lại khinh bạc nàng, quả thực là rất quá
đáng!

Nàng tỏ ra bộ dáng không kiên nhẫn, mấy người đó cũng không dám tiếp tục lưu lại, đáng ngạc nhiên là thái tử lại không tức giận
giống như trước đây, ngược lại còn trấn an nàng vài câu, nói sẽ đến thăm nàng lần sau, sau đó cáo từ rời đi.

Tống Dung Miên cùng Tô Văn cũng cáo từ ra về.

Tô Văn bày ra một bộ dáng bộ lưu luyến không rời, đi tụt lại phía sau thái tử.

Lúc đi qua thềm cửa, dưới chân mềm nhũn, bị bậc cửa làm té nghã.

Thái tử đi phía trước kịp thời quay lại, đỡ nàng.

Thân thể mềm mại của Tô Văn ngã vào trong lòng thái tử, cuống quít muốn đứng lên.

Thời điểm Thái tử đỡ nàng, cảm giác có cái gì đó ẩm ướt dính trên tay mình,
kềm không được nâng mặt nàng lên, dưới ngọn đèn rực rỡ, những giọt châu
trong mắt Tô Văn long lanh trong veo, như đóa hoa đào gặp mưa mềm mại
động lòng người.

Trong lòng Thái tử nóng lên, mâu quang thâm trầm, trong phút chốc không kìm được nhìn ngắm nàng.

Tô Văn tim đập rộn rã, nước mắt thi nhau chảy xuống, sắc mặt nhu mì yếu ớt, cánh môi đỏ tươi bị cắn đến nỗi lộ ra những tia máu.

Tiểu thái giám ẩn từ một nơi bí mật gần đó vội lén lút trở về báo cáo cùng Tô Mạt .

Tô Mạt cười lạnh, nàng chỉ biết Tô Văn ở lại trong cung, làm sao có thể không có mưu đồ gì?

Nếu có mưu đồ đối với hoàng quý phi thì chỉ đáng tin một nửa, chẳng lẽ nàng ấy muốn vào cung làm nữ quan?

Đó là không có khả năng.

Giải thích duy nhất, mục tiêu của nàng ta là hướng về thái tử.

Tô Mạt chưa bao giờ đoán lung tung, hết thảy đều căn cứ xuất phát từ ích lợi, xuất phát từ tính cách của người đó.

Sau đó mấy xâu lại thành một chuỗi, thì có thể đoán ngay được tâm tư của Tô Văn.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng thế nhưng công khai hạ lệnh trục khách?Ba người đều là không dám tin nhìn nàng, đây vẫn người hiểu biết lễ giáo, hào phóng như Tô ngũ tiểu thư sao?Như thế nào đột nhiên lại trở nên như vậy?Tô Mạt trong lòng cười lạnh, vốn là nàng muốn giả vờ yếu ớt, giả bị bệnh, cứ như vậy đùa bỡn với họ, nhưng đột nhiên thấy được trong mắt Tô Văn kia lóe lên tia gấp rút đồng thời nhìn thấy cả thâm ý trong đó.Nàng linh hoạt, lâm thời cải biến chủ ý.Giờ phút này, ba người họ cùng nhau đến đây, chẳng lẽ là trùng hợp?Nói không chừng có điều khó hiểu gì đây.Một khi đã như vậy, nàng liền làm người tốt, đẩy bọn họ một phen.Miễn cho cặp mắt thái tử kia, cứ luôn lộng hành, nhìn chằm chằm vào đại tỷ của nàng, hôm nay thế nhưng lại khinh bạc nàng, quả thực là rất quá đáng!Nàng tỏ ra bộ dáng không kiên nhẫn, mấy người đó cũng không dám tiếp tục lưu lại, đáng ngạc nhiên là thái tử lại không tức giận giống như trước đây, ngược lại còn trấn an nàng vài câu, nói sẽ đến thăm nàng lần sau, sau đó cáo từ rời đi.Tống Dung Miên cùng Tô Văn cũng cáo từ ra về.Tô Văn bày ra một bộ dáng bộ lưu luyến không rời, đi tụt lại phía sau thái tử.Lúc đi qua thềm cửa, dưới chân mềm nhũn, bị bậc cửa làm té nghã.Thái tử đi phía trước kịp thời quay lại, đỡ nàng.Thân thể mềm mại của Tô Văn ngã vào trong lòng thái tử, cuống quít muốn đứng lên.Thời điểm Thái tử đỡ nàng, cảm giác có cái gì đó ẩm ướt dính trên tay mình, kềm không được nâng mặt nàng lên, dưới ngọn đèn rực rỡ, những giọt châu trong mắt Tô Văn long lanh trong veo, như đóa hoa đào gặp mưa mềm mại động lòng người.Trong lòng Thái tử nóng lên, mâu quang thâm trầm, trong phút chốc không kìm được nhìn ngắm nàng.Tô Văn tim đập rộn rã, nước mắt thi nhau chảy xuống, sắc mặt nhu mì yếu ớt, cánh môi đỏ tươi bị cắn đến nỗi lộ ra những tia máu.Tiểu thái giám ẩn từ một nơi bí mật gần đó vội lén lút trở về báo cáo cùng Tô Mạt .Tô Mạt cười lạnh, nàng chỉ biết Tô Văn ở lại trong cung, làm sao có thể không có mưu đồ gì?Nếu có mưu đồ đối với hoàng quý phi thì chỉ đáng tin một nửa, chẳng lẽ nàng ấy muốn vào cung làm nữ quan?Đó là không có khả năng.Giải thích duy nhất, mục tiêu của nàng ta là hướng về thái tử.Tô Mạt chưa bao giờ đoán lung tung, hết thảy đều căn cứ xuất phát từ ích lợi, xuất phát từ tính cách của người đó.Sau đó mấy xâu lại thành một chuỗi, thì có thể đoán ngay được tâm tư của Tô Văn.

Chương 868: Câu dẫn thái tử 05