Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 869: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nếu thái tử cùng Tô Văn muốn ở cùng một chỗ, đó là tốt nhất, như thế nếu bị người ta biết được, bọn họ cũng sẽ không dám có ý đồ ngó nghiêng đại tỷ của nàng.Tô Mạt quyết định, phân phó Hoàng Oanh:“Đi đem những món điểm tâm bệ hạ ban cho ta đi tặng cho nhị tiểu thư làm bữa khuya.”Hoàng Oanh mỉm cười vâng lệnh đi luôn, Kim Kết chu miệng nói:“Tiểu thư, vì sao phải cho bọn họ a?”Tô Mạt cười mà không nói.Hoàng Oanh tự mình dẫn theo nha đầu cùng thái giám đuổi theo, bên ngoài tiểu thái giám trả lời:“Thái tử điện hạ nói đêm đã khuya, đừng đi quấy rầy quý phi nương nương, để cho nhị tiểu thư cùng Tống tứ tiểu thư đi Đông cung.”Hoàng Oanh trước nay luôn thận trọng,lần này cũng không kìm nổi nhíu mi, dẫn theo người đuổi theo.Quá nửa đường đã đuổi kịp, hành lễ xong, đưa lên lễ vật.Tô Văn không ngờ được, vốn cảm thấy bị Tô Mạt trách móc trong lòng có chút không thoải mái, hơn nữa bị mất mặt mũi, cảm thấy xấu hổ.Nay Tô Mạt lại sai người ta đến đưa điểm tâm ngự ban cho chính mình, xem ra hẳn là không phải đối phó với mình rồi.Đợi Hoàng Oanh đi rồi, Tô Văn lau nước mắt, khẽ cười nói:“Ngũ muội muội này của ta, luôn nghịch ngợm như thế, làm cho người ta...... Ai......”Mới vừa rồi Tống Dung Miên còn khuyên nàng, nói ngũ tiểu thư không phải nhắm vào nàng, bất quá là vì bị kinh hách, tâm tình không tốt, cho nên mới lấy ai đó ra trút giận thôi. Thái tử cũng khuyên nàng, nàng nói “Ta cùng ngũ muội muội trước nay tình cảm luôn tốt, nghĩ rằng ta một mình vào cung, lạnh nhạt với nàng ấy. Trong lòng nàng ấy có lẽ oán trách ta. Ta cũng không phải vì nàng ấy không để ý đến ta mà khổ sở, mà là vì nàng ấy chịu khổ sở. Nàng ấy nhỏ như vậy, bị người ta...... Nàng ấy, nàng ấy đương nhiên là sợ hãi, tính tình vốn lạc quan vui tươi, vậy mà trở thành nhát gan yếu ớt, sao có thể không làm cho người ta đau lòng được chứ?”Tô Văn ngày thường vốn dịu dàng, nay cố ý tỏ ra mềm yếu, liền càng phát ra sự mềm mại vô lực.Nàng ta nhìn thấy ánh mắt thái tử nhìn vào bộ dáng Tô Mạt lúc nãy, lập tức đoán rằng thái tử thích mỹ nhân mềm mại.Tuy rằng hằng ngày gặp thái tử, đều là bộ dáng thâm trầm đạm mạc, nhưng những tháng ngày nhập cung nàng cũng không rảnh rỗi.Nàng đã tìm hiểu rõ ràng, thái tử lúc mười ba tuổi đã có ngự nữ hầu hạ, hiện nay có bốn người, trải qua vài năm này, đã thay đổi hai lần.
Nếu thái tử cùng Tô
Văn muốn ở cùng một chỗ, đó là tốt nhất, như thế nếu bị người ta biết
được, bọn họ cũng sẽ không dám có ý đồ ngó nghiêng đại tỷ của nàng.
Tô Mạt quyết định, phân phó Hoàng Oanh:“Đi đem những món điểm tâm bệ hạ ban cho ta đi tặng cho nhị tiểu thư làm bữa khuya.”
Hoàng Oanh mỉm cười vâng lệnh đi luôn, Kim Kết chu miệng nói:“Tiểu thư, vì sao phải cho bọn họ a?”
Tô Mạt cười mà không nói.
Hoàng Oanh tự mình dẫn theo nha đầu cùng thái giám đuổi theo, bên ngoài tiểu
thái giám trả lời:“Thái tử điện hạ nói đêm đã khuya, đừng đi quấy rầy
quý phi nương nương, để cho nhị tiểu thư cùng Tống tứ tiểu thư đi Đông
cung.”
Hoàng Oanh trước nay luôn thận trọng,lần này cũng không kìm nổi nhíu mi, dẫn theo người đuổi theo.
Quá nửa đường đã đuổi kịp, hành lễ xong, đưa lên lễ vật.
Tô Văn không ngờ được, vốn cảm thấy bị Tô Mạt trách móc trong lòng có chút không thoải mái, hơn nữa bị mất mặt mũi, cảm thấy xấu hổ.
Nay Tô Mạt lại sai người ta đến đưa điểm tâm ngự ban cho chính mình, xem ra hẳn là không phải đối phó với mình rồi.
Đợi Hoàng Oanh đi rồi, Tô Văn lau nước mắt, khẽ cười nói:“Ngũ muội muội này của ta, luôn nghịch ngợm như thế, làm cho người ta...... Ai......”
Mới vừa rồi Tống Dung Miên còn khuyên nàng, nói ngũ tiểu thư không phải
nhắm vào nàng, bất quá là vì bị kinh hách, tâm tình không tốt, cho nên
mới lấy ai đó ra trút giận thôi. Thái tử cũng khuyên nàng, nàng nói “Ta
cùng ngũ muội muội trước nay tình cảm luôn tốt, nghĩ rằng ta một mình
vào cung, lạnh nhạt với nàng ấy. Trong lòng nàng ấy có lẽ oán trách ta.
Ta cũng không phải vì nàng ấy không để ý đến ta mà khổ sở, mà là vì nàng ấy chịu khổ sở. Nàng ấy nhỏ như vậy, bị người ta...... Nàng ấy, nàng ấy đương nhiên là sợ hãi, tính tình vốn lạc quan vui tươi, vậy mà trở
thành nhát gan yếu ớt, sao có thể không làm cho người ta đau lòng được
chứ?”
Tô Văn ngày thường vốn dịu dàng, nay cố ý tỏ ra mềm yếu, liền càng phát ra sự mềm mại vô lực.
Nàng ta nhìn thấy ánh mắt thái tử nhìn vào bộ dáng Tô Mạt lúc nãy, lập tức đoán rằng thái tử thích mỹ nhân mềm mại.
Tuy rằng hằng ngày gặp thái tử, đều là bộ dáng thâm trầm đạm mạc, nhưng những tháng ngày nhập cung nàng cũng không rảnh rỗi.
Nàng đã tìm hiểu rõ ràng, thái tử lúc mười ba tuổi đã có ngự nữ hầu hạ, hiện nay có bốn người, trải qua vài năm này, đã thay đổi hai lần.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nếu thái tử cùng Tô Văn muốn ở cùng một chỗ, đó là tốt nhất, như thế nếu bị người ta biết được, bọn họ cũng sẽ không dám có ý đồ ngó nghiêng đại tỷ của nàng.Tô Mạt quyết định, phân phó Hoàng Oanh:“Đi đem những món điểm tâm bệ hạ ban cho ta đi tặng cho nhị tiểu thư làm bữa khuya.”Hoàng Oanh mỉm cười vâng lệnh đi luôn, Kim Kết chu miệng nói:“Tiểu thư, vì sao phải cho bọn họ a?”Tô Mạt cười mà không nói.Hoàng Oanh tự mình dẫn theo nha đầu cùng thái giám đuổi theo, bên ngoài tiểu thái giám trả lời:“Thái tử điện hạ nói đêm đã khuya, đừng đi quấy rầy quý phi nương nương, để cho nhị tiểu thư cùng Tống tứ tiểu thư đi Đông cung.”Hoàng Oanh trước nay luôn thận trọng,lần này cũng không kìm nổi nhíu mi, dẫn theo người đuổi theo.Quá nửa đường đã đuổi kịp, hành lễ xong, đưa lên lễ vật.Tô Văn không ngờ được, vốn cảm thấy bị Tô Mạt trách móc trong lòng có chút không thoải mái, hơn nữa bị mất mặt mũi, cảm thấy xấu hổ.Nay Tô Mạt lại sai người ta đến đưa điểm tâm ngự ban cho chính mình, xem ra hẳn là không phải đối phó với mình rồi.Đợi Hoàng Oanh đi rồi, Tô Văn lau nước mắt, khẽ cười nói:“Ngũ muội muội này của ta, luôn nghịch ngợm như thế, làm cho người ta...... Ai......”Mới vừa rồi Tống Dung Miên còn khuyên nàng, nói ngũ tiểu thư không phải nhắm vào nàng, bất quá là vì bị kinh hách, tâm tình không tốt, cho nên mới lấy ai đó ra trút giận thôi. Thái tử cũng khuyên nàng, nàng nói “Ta cùng ngũ muội muội trước nay tình cảm luôn tốt, nghĩ rằng ta một mình vào cung, lạnh nhạt với nàng ấy. Trong lòng nàng ấy có lẽ oán trách ta. Ta cũng không phải vì nàng ấy không để ý đến ta mà khổ sở, mà là vì nàng ấy chịu khổ sở. Nàng ấy nhỏ như vậy, bị người ta...... Nàng ấy, nàng ấy đương nhiên là sợ hãi, tính tình vốn lạc quan vui tươi, vậy mà trở thành nhát gan yếu ớt, sao có thể không làm cho người ta đau lòng được chứ?”Tô Văn ngày thường vốn dịu dàng, nay cố ý tỏ ra mềm yếu, liền càng phát ra sự mềm mại vô lực.Nàng ta nhìn thấy ánh mắt thái tử nhìn vào bộ dáng Tô Mạt lúc nãy, lập tức đoán rằng thái tử thích mỹ nhân mềm mại.Tuy rằng hằng ngày gặp thái tử, đều là bộ dáng thâm trầm đạm mạc, nhưng những tháng ngày nhập cung nàng cũng không rảnh rỗi.Nàng đã tìm hiểu rõ ràng, thái tử lúc mười ba tuổi đã có ngự nữ hầu hạ, hiện nay có bốn người, trải qua vài năm này, đã thay đổi hai lần.