Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 871: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng phu Giới gần đây bị hoàng quý phi bắt ở trong cung, không được tùy tiện xuất môn, lại càng không được phép đến chỗ Tô Mạt, khiến hắn bực bội muốn phát khùng lên.Đã nhiều ngày nay bực bội khó, ăn cái gì cũng không ngon lành, hôm nay hoàng quý phi thực ngoài ý muốn cho hắn xuất môn, lại cấm chừng Hoàng Phủ Kha, làm cho hắn rất là sảng khoái.Không nghĩ tới ở bên ngoài gặp phải Hoàng Phủ Giác, hai người liền cùng nhau bước vào.Nhóm tiểu thái giám đi theo thì tự đi tới sương phòng uống trà, nhóm chủ tử ở chính thất nói chuyện.Tô Mạt rất sảng khoái tinh thần, cũng không cần giả bệnh, giống hệt ngày thường.Hoàng Phủ Giác nhìn kỹ nàng, chớp mắt một cái, cười nói:“Ta vốn định đến an ủi ngươi, nhìn ngươi thế này, thì thấy bản thân rất bình thường a. Mạt nhi dù sao cũng không phải người bình thường mà.”Hoàng phu Giới uống một ly trà, luôn cảm thấy điểm tâm của Tô Mạt ăn ngon, trà cũng cực kỳ ngọt thanh, người cũng nhìn thuận mắt, bàn ghế cũng đều phối rất hợp cách.Đến ngay cả không khí đều cũng cực kỳ thơm.Trong viện hoa Ngọc Lan được trồng trong chiếc bệ cực lớn đang nở rộ, hắn cảm thấy đó là loài hoa đẹp nhất trên thế gian này.Hắn lớn tiếng nói:“Tô Mạt, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì ? Khiến ta lo lắng gần chết, ta nghe bọn thái giám cung nữ nói xuyên tạc bậy bạ, nói nhị ca muốn bức ngươi đi nhảy vách núi? Vì sao a?”Hắn ngay thẳng, lại đơn thuần, có lo lắng hay không vui đều phải nói thẳng ra, chưa bao giờ quanh co lòng vòng.Cho nên Tô Mạt rất thích hắn, khác xa với loại người có dụng tâm kín đáo.Nàng cười nói:“Việc này ngươi phỉa hỏi nhị ca ngươi.”Hoàng Phủ Giác yên lặng quan sát Tô Mạt, càng khẳng định sự phán đoán kiên định của mình, nghe sơ qua các cung nữ nói nhị ca muốn dẫn Tô Mạt đi nhảy xuống vực, khiến Tô Mạt bị kinh hãi.Phụ hoàng giận dữ, muốn xử phạt nhị ca thiệt nặng.Còn phạt hắn quỳ gối rất lâu.Nhưng hắn luôn cảm thấy không đúng như thế.Thứ nhất, nhị ca tính tình lạnh lùng, nhưng đối với Tô Mạt cũng là móc hết tim phổi ra.Thứ hai, Tô Mạt thông minh lanh lợi, mặc kệ hoàn cảnh khó khăn thế nào, cũng không có khả năng rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy.Cho nên, hắn kết luận Tô Mạt cùng nhị ca đang diễn trò.Nguyên nhân chỉ sợ chính là thái độ của phụ hoàng đối với nhị ca.Thân mình không có thế lực, hắn biết phụ hoàng lại ghét nhất chuyện kéo kè kết phái, cho nên hắn cho dù có vài người trung thành và tận tâm, kỳ thật cũng chỉ là ngầm kết giao .Ở bên ngoài, ngược lại không hề lui tới.Nếu có thể cùng Tô Mạt......

Hoàng phu Giới gần đây bị hoàng quý phi bắt ở trong cung, không được tùy tiện xuất môn, lại
càng không được phép đến chỗ Tô Mạt, khiến hắn bực bội muốn phát khùng
lên.

Đã nhiều ngày nay bực bội khó, ăn cái gì cũng không ngon
lành, hôm nay hoàng quý phi thực ngoài ý muốn cho hắn xuất môn, lại cấm
chừng Hoàng Phủ Kha, làm cho hắn rất là sảng khoái.

Không nghĩ tới ở bên ngoài gặp phải Hoàng Phủ Giác, hai người liền cùng nhau bước vào.

Nhóm tiểu thái giám đi theo thì tự đi tới sương phòng uống trà, nhóm chủ tử ở chính thất nói chuyện.

Tô Mạt rất sảng khoái tinh thần, cũng không cần giả bệnh, giống hệt ngày thường.

Hoàng Phủ Giác nhìn kỹ nàng, chớp mắt một cái, cười nói:“Ta vốn định đến an
ủi ngươi, nhìn ngươi thế này, thì thấy bản thân rất bình thường a. Mạt
nhi dù sao cũng không phải người bình thường mà.”

Hoàng phu Giới
uống một ly trà, luôn cảm thấy điểm tâm của Tô Mạt ăn ngon, trà cũng cực kỳ ngọt thanh, người cũng nhìn thuận mắt, bàn ghế cũng đều phối rất hợp cách.

Đến ngay cả không khí đều cũng cực kỳ thơm.

Trong viện hoa Ngọc Lan được trồng trong chiếc bệ cực lớn đang nở rộ, hắn cảm thấy đó là loài hoa đẹp nhất trên thế gian này.

Hắn lớn tiếng nói:“Tô Mạt, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì ? Khiến ta lo
lắng gần chết, ta nghe bọn thái giám cung nữ nói xuyên tạc bậy bạ, nói
nhị ca muốn bức ngươi đi nhảy vách núi? Vì sao a?”

Hắn ngay thẳng, lại đơn thuần, có lo lắng hay không vui đều phải nói thẳng ra, chưa bao giờ quanh co lòng vòng.

Cho nên Tô Mạt rất thích hắn, khác xa với loại người có dụng tâm kín đáo.

Nàng cười nói:“Việc này ngươi phỉa hỏi nhị ca ngươi.”

Hoàng Phủ Giác yên lặng quan sát Tô Mạt, càng khẳng định sự phán đoán kiên
định của mình, nghe sơ qua các cung nữ nói nhị ca muốn dẫn Tô Mạt đi
nhảy xuống vực, khiến Tô Mạt bị kinh hãi.

Phụ hoàng giận dữ, muốn xử phạt nhị ca thiệt nặng.

Còn phạt hắn quỳ gối rất lâu.

Nhưng hắn luôn cảm thấy không đúng như thế.

Thứ nhất, nhị ca tính tình lạnh lùng, nhưng đối với Tô Mạt cũng là móc hết tim phổi ra.

Thứ hai, Tô Mạt thông minh lanh lợi, mặc kệ hoàn cảnh khó khăn thế nào,
cũng không có khả năng rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy.

Cho nên, hắn kết luận Tô Mạt cùng nhị ca đang diễn trò.

Nguyên nhân chỉ sợ chính là thái độ của phụ hoàng đối với nhị ca.

Thân mình không có thế lực, hắn biết phụ hoàng lại ghét nhất chuyện kéo kè
kết phái, cho nên hắn cho dù có vài người trung thành và tận tâm, kỳ
thật cũng chỉ là ngầm kết giao .

Ở bên ngoài, ngược lại không hề lui tới.

Nếu có thể cùng Tô Mạt......

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng phu Giới gần đây bị hoàng quý phi bắt ở trong cung, không được tùy tiện xuất môn, lại càng không được phép đến chỗ Tô Mạt, khiến hắn bực bội muốn phát khùng lên.Đã nhiều ngày nay bực bội khó, ăn cái gì cũng không ngon lành, hôm nay hoàng quý phi thực ngoài ý muốn cho hắn xuất môn, lại cấm chừng Hoàng Phủ Kha, làm cho hắn rất là sảng khoái.Không nghĩ tới ở bên ngoài gặp phải Hoàng Phủ Giác, hai người liền cùng nhau bước vào.Nhóm tiểu thái giám đi theo thì tự đi tới sương phòng uống trà, nhóm chủ tử ở chính thất nói chuyện.Tô Mạt rất sảng khoái tinh thần, cũng không cần giả bệnh, giống hệt ngày thường.Hoàng Phủ Giác nhìn kỹ nàng, chớp mắt một cái, cười nói:“Ta vốn định đến an ủi ngươi, nhìn ngươi thế này, thì thấy bản thân rất bình thường a. Mạt nhi dù sao cũng không phải người bình thường mà.”Hoàng phu Giới uống một ly trà, luôn cảm thấy điểm tâm của Tô Mạt ăn ngon, trà cũng cực kỳ ngọt thanh, người cũng nhìn thuận mắt, bàn ghế cũng đều phối rất hợp cách.Đến ngay cả không khí đều cũng cực kỳ thơm.Trong viện hoa Ngọc Lan được trồng trong chiếc bệ cực lớn đang nở rộ, hắn cảm thấy đó là loài hoa đẹp nhất trên thế gian này.Hắn lớn tiếng nói:“Tô Mạt, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì ? Khiến ta lo lắng gần chết, ta nghe bọn thái giám cung nữ nói xuyên tạc bậy bạ, nói nhị ca muốn bức ngươi đi nhảy vách núi? Vì sao a?”Hắn ngay thẳng, lại đơn thuần, có lo lắng hay không vui đều phải nói thẳng ra, chưa bao giờ quanh co lòng vòng.Cho nên Tô Mạt rất thích hắn, khác xa với loại người có dụng tâm kín đáo.Nàng cười nói:“Việc này ngươi phỉa hỏi nhị ca ngươi.”Hoàng Phủ Giác yên lặng quan sát Tô Mạt, càng khẳng định sự phán đoán kiên định của mình, nghe sơ qua các cung nữ nói nhị ca muốn dẫn Tô Mạt đi nhảy xuống vực, khiến Tô Mạt bị kinh hãi.Phụ hoàng giận dữ, muốn xử phạt nhị ca thiệt nặng.Còn phạt hắn quỳ gối rất lâu.Nhưng hắn luôn cảm thấy không đúng như thế.Thứ nhất, nhị ca tính tình lạnh lùng, nhưng đối với Tô Mạt cũng là móc hết tim phổi ra.Thứ hai, Tô Mạt thông minh lanh lợi, mặc kệ hoàn cảnh khó khăn thế nào, cũng không có khả năng rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy.Cho nên, hắn kết luận Tô Mạt cùng nhị ca đang diễn trò.Nguyên nhân chỉ sợ chính là thái độ của phụ hoàng đối với nhị ca.Thân mình không có thế lực, hắn biết phụ hoàng lại ghét nhất chuyện kéo kè kết phái, cho nên hắn cho dù có vài người trung thành và tận tâm, kỳ thật cũng chỉ là ngầm kết giao .Ở bên ngoài, ngược lại không hề lui tới.Nếu có thể cùng Tô Mạt......

Chương 871: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 03