Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 872: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn hơi mân mê ở khóe môi, thực hiển nhiên, đại ca tựa hồ cũng ý thức được điểm ấy.Nha đầu này không đơn giản, địa vị nàng ở Tô gia lại càng không tầm thường, chỉ sợ ở trong mắt phụ hoàng cũng không bình thường.Có được nàng, chỉ sợ liền có được ngay một phụ tá đắc lực.Hai người ngồi trong chốc lát, bên ngoài tiểu thái giám nói Tề vương điện hạ đang đến đây.Ngày hôm qua hoàng đế kêu Tống Minh Dương truyền chỉ, sắc phong Lâm Giang vương thành Tề vương, vương phủ không thay đổi, cho phép khai thông kiến trúc cùng đồ vật Thân vương sử dụng, cho hắn chuyển đến chính viện Vương phủ.Hoàng Phủ Giới nghe vậy liền đứng bật dậy,“Ta phải đến hỏi nhị ca xem sao, hắn sao có thể như vậy? Phỏng chừng là tới bồi tội. Ngươi ở đây trước, ta đi nhìn xem sao.”Tô Mạt hướng hắn nói lời cảm tạ.Hoàng Phủ Giới liền đứng dậy chạy đi.Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Mạt, không để sót bất kì biểu tình nào trên khuôn mặt nàng.Hôm qua nàng còn thất kinh, tinh thần suy sụp, đóng cửa không gặp khách.Hôm nay đã khôi phục như lúc ban đầu, thật giống như cái gì cũng chưa từng xảy đến.Hoàng Phủ Giác cũng không thể không bội phục sự kiềm chế của nàng.Còn nhỏ tuổi, như thế, thật sự là tầm thường a.Tô Mạt nhẹ nhàng uống loại trà dưỡng thân làm đẹp mà Thủy Muội điều phố cho nàng, thản nhiên cười, trong lòng lại đang suy đoán, Hoàng Phủ Cẩn muốn tới Kỳ Bàn viện, khẳng định sẽ bị bọn thị vệ ngăn trở.Hoàng Phủ Giới đi ra lúc vừa nãy, vừa vặn có thể giải vây cho hắn.Quả nhiên, Hoàng Phủ Giới dẫn theo vài tiểu thái giám lao ra, chạy băng băng một khắc chung liền nhìn thấy hơn mười người thị vệ đang ngăn cản Hoàng Phủ Cẩn, không cho hắn tiến vào.Thần sắc Hoàng Phủ Cẩn trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt mày không tỏ vẻ, thanh âm thản nhiên :“Bổn vương lặp lại lần nữa, tránh ra!”Hơn mười người thị vệ trong lòng run rẩy, ai dám cùng Tề vương đánh nhau a.Nhưng hoàng mệnh không thể trái a, bệ hạ nói, không được để Hoàng Phủ Cẩn tùy tiện ra vô Kỳ Bàn viện.Cho nên bọn họ liều chết cũng muốn ngăn lại.Đôi chân mày tú lệ của Hoàng Phủ Cẩn nhíu lại, ống tay áo phất ra một cái, chuẩn bị ra tay.Lúc này Hoàng Phủ Giới chạy lại đây, quát lớn:“Các ngươi đây là làm gì hả?”Hơn mười người thị vệ vội trở lại thỉnh an.Hoàng Phủ Giới nói:“Các ngươi nên làm gì thì đi làm đi, đừng tự tìm phiền phức .”Nói xong, hắn một phen giữ chặt cổ tay Hoàng Phủ Cẩn,“Nhị ca, ngươi theo ta !”Hoàng Phủ Cẩn bị hắn kéo, đi như bay.Đến chỗ không người, Hoàng Phủ Giới chất vấn nói:“Nhị ca, sự kiện kia là thật sao?”
Hắn hơi mân mê ở khóe môi, thực hiển nhiên, đại ca tựa hồ cũng ý thức được điểm ấy.
Nha đầu này không đơn giản, địa vị nàng ở Tô gia lại càng không tầm thường, chỉ sợ ở trong mắt phụ hoàng cũng không bình thường.
Có được nàng, chỉ sợ liền có được ngay một phụ tá đắc lực.
Hai người ngồi trong chốc lát, bên ngoài tiểu thái giám nói Tề vương điện hạ đang đến đây.
Ngày hôm qua hoàng đế kêu Tống Minh Dương truyền chỉ, sắc phong Lâm Giang
vương thành Tề vương, vương phủ không thay đổi, cho phép khai thông kiến trúc cùng đồ vật Thân vương sử dụng, cho hắn chuyển đến chính viện
Vương phủ.
Hoàng Phủ Giới nghe vậy liền đứng bật dậy,“Ta phải đến hỏi nhị ca xem sao, hắn sao có thể như vậy? Phỏng chừng là tới bồi tội. Ngươi ở đây trước, ta đi nhìn xem sao.”
Tô Mạt hướng hắn nói lời cảm tạ.
Hoàng Phủ Giới liền đứng dậy chạy đi.
Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Mạt, không để sót bất kì biểu tình nào trên khuôn mặt nàng.
Hôm qua nàng còn thất kinh, tinh thần suy sụp, đóng cửa không gặp khách.
Hôm nay đã khôi phục như lúc ban đầu, thật giống như cái gì cũng chưa từng xảy đến.
Hoàng Phủ Giác cũng không thể không bội phục sự kiềm chế của nàng.
Còn nhỏ tuổi, như thế, thật sự là tầm thường a.
Tô Mạt nhẹ nhàng uống loại trà dưỡng thân làm đẹp mà Thủy Muội điều phố
cho nàng, thản nhiên cười, trong lòng lại đang suy đoán, Hoàng Phủ Cẩn
muốn tới Kỳ Bàn viện, khẳng định sẽ bị bọn thị vệ ngăn trở.
Hoàng Phủ Giới đi ra lúc vừa nãy, vừa vặn có thể giải vây cho hắn.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Giới dẫn theo vài tiểu thái giám lao ra, chạy băng
băng một khắc chung liền nhìn thấy hơn mười người thị vệ đang ngăn cản
Hoàng Phủ Cẩn, không cho hắn tiến vào.
Thần sắc Hoàng Phủ Cẩn
trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt mày không tỏ vẻ, thanh âm thản nhiên
:“Bổn vương lặp lại lần nữa, tránh ra!”
Hơn mười người thị vệ trong lòng run rẩy, ai dám cùng Tề vương đánh nhau a.
Nhưng hoàng mệnh không thể trái a, bệ hạ nói, không được để Hoàng Phủ Cẩn tùy tiện ra vô Kỳ Bàn viện.
Cho nên bọn họ liều chết cũng muốn ngăn lại.
Đôi chân mày tú lệ của Hoàng Phủ Cẩn nhíu lại, ống tay áo phất ra một cái, chuẩn bị ra tay.
Lúc này Hoàng Phủ Giới chạy lại đây, quát lớn:“Các ngươi đây là làm gì hả?”
Hơn mười người thị vệ vội trở lại thỉnh an.
Hoàng Phủ Giới nói:“Các ngươi nên làm gì thì đi làm đi, đừng tự tìm phiền phức .”
Nói xong, hắn một phen giữ chặt cổ tay Hoàng Phủ Cẩn,“Nhị ca, ngươi theo ta !”
Hoàng Phủ Cẩn bị hắn kéo, đi như bay.
Đến chỗ không người, Hoàng Phủ Giới chất vấn nói:“Nhị ca, sự kiện kia là thật sao?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn hơi mân mê ở khóe môi, thực hiển nhiên, đại ca tựa hồ cũng ý thức được điểm ấy.Nha đầu này không đơn giản, địa vị nàng ở Tô gia lại càng không tầm thường, chỉ sợ ở trong mắt phụ hoàng cũng không bình thường.Có được nàng, chỉ sợ liền có được ngay một phụ tá đắc lực.Hai người ngồi trong chốc lát, bên ngoài tiểu thái giám nói Tề vương điện hạ đang đến đây.Ngày hôm qua hoàng đế kêu Tống Minh Dương truyền chỉ, sắc phong Lâm Giang vương thành Tề vương, vương phủ không thay đổi, cho phép khai thông kiến trúc cùng đồ vật Thân vương sử dụng, cho hắn chuyển đến chính viện Vương phủ.Hoàng Phủ Giới nghe vậy liền đứng bật dậy,“Ta phải đến hỏi nhị ca xem sao, hắn sao có thể như vậy? Phỏng chừng là tới bồi tội. Ngươi ở đây trước, ta đi nhìn xem sao.”Tô Mạt hướng hắn nói lời cảm tạ.Hoàng Phủ Giới liền đứng dậy chạy đi.Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Mạt, không để sót bất kì biểu tình nào trên khuôn mặt nàng.Hôm qua nàng còn thất kinh, tinh thần suy sụp, đóng cửa không gặp khách.Hôm nay đã khôi phục như lúc ban đầu, thật giống như cái gì cũng chưa từng xảy đến.Hoàng Phủ Giác cũng không thể không bội phục sự kiềm chế của nàng.Còn nhỏ tuổi, như thế, thật sự là tầm thường a.Tô Mạt nhẹ nhàng uống loại trà dưỡng thân làm đẹp mà Thủy Muội điều phố cho nàng, thản nhiên cười, trong lòng lại đang suy đoán, Hoàng Phủ Cẩn muốn tới Kỳ Bàn viện, khẳng định sẽ bị bọn thị vệ ngăn trở.Hoàng Phủ Giới đi ra lúc vừa nãy, vừa vặn có thể giải vây cho hắn.Quả nhiên, Hoàng Phủ Giới dẫn theo vài tiểu thái giám lao ra, chạy băng băng một khắc chung liền nhìn thấy hơn mười người thị vệ đang ngăn cản Hoàng Phủ Cẩn, không cho hắn tiến vào.Thần sắc Hoàng Phủ Cẩn trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt mày không tỏ vẻ, thanh âm thản nhiên :“Bổn vương lặp lại lần nữa, tránh ra!”Hơn mười người thị vệ trong lòng run rẩy, ai dám cùng Tề vương đánh nhau a.Nhưng hoàng mệnh không thể trái a, bệ hạ nói, không được để Hoàng Phủ Cẩn tùy tiện ra vô Kỳ Bàn viện.Cho nên bọn họ liều chết cũng muốn ngăn lại.Đôi chân mày tú lệ của Hoàng Phủ Cẩn nhíu lại, ống tay áo phất ra một cái, chuẩn bị ra tay.Lúc này Hoàng Phủ Giới chạy lại đây, quát lớn:“Các ngươi đây là làm gì hả?”Hơn mười người thị vệ vội trở lại thỉnh an.Hoàng Phủ Giới nói:“Các ngươi nên làm gì thì đi làm đi, đừng tự tìm phiền phức .”Nói xong, hắn một phen giữ chặt cổ tay Hoàng Phủ Cẩn,“Nhị ca, ngươi theo ta !”Hoàng Phủ Cẩn bị hắn kéo, đi như bay.Đến chỗ không người, Hoàng Phủ Giới chất vấn nói:“Nhị ca, sự kiện kia là thật sao?”