Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 876: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 08
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cách nghĩ này giống như đám sương mù trong thiên không, đột nhiên bị một tia ánh mặt trời xuyên qua, trong nháy mắt rực rỡ chiếu sáng, chiếu sáng vạn vật trên địa cầu, soi rọi vào tận trí óc của Hoàng Phủ Giác.Hắn hoàn toàn hiểu được ý tứ của phụ hoàng.Tô Tống hai nhà trở mặt với nhau, sẽ không trở thành trợ lực cho thái tử.Nói như vậy, phụ hoàng vẫn là đề phòng thái tử cùng Tống gia......Hoàng Phủ Giác tim đập gia tốc, vì chính mình nhìn ra được một vấn đề mới mà kích động máu huyết sôi trào, đầu ngón tay cũng hơi phát run.Tuy rằng suy nghĩ rất nhiều vậy đấy, nhưng thời gian cũng chỉ là trong nháy mắt, cho nên đám người Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn hai má ửng hồng, hai mắt sáng quoắc, không khỏi kinh ngạc.Hoàng Phủ Giới cười nói:“Thì ra Ngũ Ca muốn kết hôn với tiểu thư Tống gia nha. Ngũ Ca tuổi cũng không nhỏ, coi trọng người nào, ta đi nói với mẫu phi giúp ca.”Hắn giả bộ bộ dáng tuổi trẻ mà thành thạo, chọc cho Tô Mạt buồn cười.Hoàng Phủ Giác nhìn bọn họ một cái, trong lòng lập tức có bước tính toán tiếp theo, hắn đứng dậy cười nói:“Nhị ca đến đây, mau chịu tội với Mạt nhi đi. Ta về cung trước, thu xếp tiệc ăn mừng với nhị ca.”Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Không cần ở trong cung, ở trong cung cũng không vui vẻ gì. Muốn đi quý phủ của nhị ca.”Hoàng Phủ Cẩn cảm giác được Tô Mạt lấy tay vẽ lên lòng bàn tay hắn, lập tức nói:“Đi!”Hoàng Phủ Giới vui vẻ kéo tay Hoàng Phủ Giác lại,“Ngũ Ca, đi, chúng ta đi chuẩn bị.”Hai người cáo từ ra về.Nhìn bóng dáng bọn họ đi xa dần, con mắt trong veo của Tô Mạt càng phát ra tia thâm trầm, nàng hơi cong lên khóe môi, lạnh lùng nói:“Hắn không cho ta thoải mái, ta cũng cho hắn chút ít gạch cản trở a.”Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng ngồi ở trên giường, để cằm đặt ở trên vai nàng, hấp thụ mùi thơm cơ thể thiếu nữ, tâm tình rất là sung sướng.Tô Mạt đã sớm kêu A Lí đưa tin cho hắn, kêu hắn gần đây định cái gì, nói cái gì, đều phải dựa theo kế hoạch của nàng mà làm.Hôm nay đến thăm nàng, cũng là dựa theo lộ tuyến nàng sắp đặt mà tới, gặp Hoàng Phủ Giác, rồi đem câu hỏi kia hỏi lại hắn, cũng là theo kế hoạch nàng đã vạch ra.Cho dù nàng không sắp xếp, hắn cũng nhất định phải tới Kỳ Bàn viện, bất quá là đối với sự chất vấn của người khác, hắn luôn luôn không đếm xỉa tới.Bởi vì do nàng dặn dò trước, cho nên hắn mới đáp.Tô Mạt cắn ngón tay hắn, nhìn móng tay sạch sẽ mượt mà của hắn, mặt trên có hình dạng bán nguyệt rất là đáng yêu, không khỏi cười rộ lên.
Cách nghĩ này giống
như đám sương mù trong thiên không, đột nhiên bị một tia ánh mặt trời
xuyên qua, trong nháy mắt rực rỡ chiếu sáng, chiếu sáng vạn vật trên địa cầu, soi rọi vào tận trí óc của Hoàng Phủ Giác.
Hắn hoàn toàn hiểu được ý tứ của phụ hoàng.
Tô Tống hai nhà trở mặt với nhau, sẽ không trở thành trợ lực cho thái tử.
Nói như vậy, phụ hoàng vẫn là đề phòng thái tử cùng Tống gia......
Hoàng Phủ Giác tim đập gia tốc, vì chính mình nhìn ra được một vấn đề mới mà
kích động máu huyết sôi trào, đầu ngón tay cũng hơi phát run.
Tuy rằng suy nghĩ rất nhiều vậy đấy, nhưng thời gian cũng chỉ là trong nháy mắt, cho nên đám người Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn hai má ửng hồng, hai mắt
sáng quoắc, không khỏi kinh ngạc.
Hoàng Phủ Giới cười nói:“Thì ra Ngũ Ca muốn kết hôn với tiểu thư Tống gia nha. Ngũ Ca tuổi cũng không
nhỏ, coi trọng người nào, ta đi nói với mẫu phi giúp ca.”
Hắn giả bộ bộ dáng tuổi trẻ mà thành thạo, chọc cho Tô Mạt buồn cười.
Hoàng Phủ Giác nhìn bọn họ một cái, trong lòng lập tức có bước tính toán tiếp theo, hắn đứng dậy cười nói:“Nhị ca đến đây, mau chịu tội với Mạt nhi
đi. Ta về cung trước, thu xếp tiệc ăn mừng với nhị ca.”
Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Không cần ở trong cung, ở trong cung cũng không vui vẻ gì. Muốn đi quý phủ của nhị ca.”
Hoàng Phủ Cẩn cảm giác được Tô Mạt lấy tay vẽ lên lòng bàn tay hắn, lập tức nói:“Đi!”
Hoàng Phủ Giới vui vẻ kéo tay Hoàng Phủ Giác lại,“Ngũ Ca, đi, chúng ta đi chuẩn bị.”
Hai người cáo từ ra về.
Nhìn bóng dáng bọn họ đi xa dần, con mắt trong veo của Tô Mạt càng phát ra
tia thâm trầm, nàng hơi cong lên khóe môi, lạnh lùng nói:“Hắn không cho
ta thoải mái, ta cũng cho hắn chút ít gạch cản trở a.”
Hoàng Phủ
Cẩn ôm nàng ngồi ở trên giường, để cằm đặt ở trên vai nàng, hấp thụ mùi
thơm cơ thể thiếu nữ, tâm tình rất là sung sướng.
Tô Mạt đã sớm kêu A Lí đưa tin cho hắn, kêu hắn gần đây định cái gì, nói cái gì, đều phải dựa theo kế hoạch của nàng mà làm.
Hôm nay đến thăm nàng, cũng là dựa theo lộ tuyến nàng sắp đặt mà tới, gặp
Hoàng Phủ Giác, rồi đem câu hỏi kia hỏi lại hắn, cũng là theo kế hoạch
nàng đã vạch ra.
Cho dù nàng không sắp xếp, hắn cũng nhất định
phải tới Kỳ Bàn viện, bất quá là đối với sự chất vấn của người khác, hắn luôn luôn không đếm xỉa tới.
Bởi vì do nàng dặn dò trước, cho nên hắn mới đáp.
Tô Mạt cắn ngón tay hắn, nhìn móng tay sạch sẽ mượt mà của hắn, mặt trên
có hình dạng bán nguyệt rất là đáng yêu, không khỏi cười rộ lên.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cách nghĩ này giống như đám sương mù trong thiên không, đột nhiên bị một tia ánh mặt trời xuyên qua, trong nháy mắt rực rỡ chiếu sáng, chiếu sáng vạn vật trên địa cầu, soi rọi vào tận trí óc của Hoàng Phủ Giác.Hắn hoàn toàn hiểu được ý tứ của phụ hoàng.Tô Tống hai nhà trở mặt với nhau, sẽ không trở thành trợ lực cho thái tử.Nói như vậy, phụ hoàng vẫn là đề phòng thái tử cùng Tống gia......Hoàng Phủ Giác tim đập gia tốc, vì chính mình nhìn ra được một vấn đề mới mà kích động máu huyết sôi trào, đầu ngón tay cũng hơi phát run.Tuy rằng suy nghĩ rất nhiều vậy đấy, nhưng thời gian cũng chỉ là trong nháy mắt, cho nên đám người Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn hai má ửng hồng, hai mắt sáng quoắc, không khỏi kinh ngạc.Hoàng Phủ Giới cười nói:“Thì ra Ngũ Ca muốn kết hôn với tiểu thư Tống gia nha. Ngũ Ca tuổi cũng không nhỏ, coi trọng người nào, ta đi nói với mẫu phi giúp ca.”Hắn giả bộ bộ dáng tuổi trẻ mà thành thạo, chọc cho Tô Mạt buồn cười.Hoàng Phủ Giác nhìn bọn họ một cái, trong lòng lập tức có bước tính toán tiếp theo, hắn đứng dậy cười nói:“Nhị ca đến đây, mau chịu tội với Mạt nhi đi. Ta về cung trước, thu xếp tiệc ăn mừng với nhị ca.”Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Không cần ở trong cung, ở trong cung cũng không vui vẻ gì. Muốn đi quý phủ của nhị ca.”Hoàng Phủ Cẩn cảm giác được Tô Mạt lấy tay vẽ lên lòng bàn tay hắn, lập tức nói:“Đi!”Hoàng Phủ Giới vui vẻ kéo tay Hoàng Phủ Giác lại,“Ngũ Ca, đi, chúng ta đi chuẩn bị.”Hai người cáo từ ra về.Nhìn bóng dáng bọn họ đi xa dần, con mắt trong veo của Tô Mạt càng phát ra tia thâm trầm, nàng hơi cong lên khóe môi, lạnh lùng nói:“Hắn không cho ta thoải mái, ta cũng cho hắn chút ít gạch cản trở a.”Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng ngồi ở trên giường, để cằm đặt ở trên vai nàng, hấp thụ mùi thơm cơ thể thiếu nữ, tâm tình rất là sung sướng.Tô Mạt đã sớm kêu A Lí đưa tin cho hắn, kêu hắn gần đây định cái gì, nói cái gì, đều phải dựa theo kế hoạch của nàng mà làm.Hôm nay đến thăm nàng, cũng là dựa theo lộ tuyến nàng sắp đặt mà tới, gặp Hoàng Phủ Giác, rồi đem câu hỏi kia hỏi lại hắn, cũng là theo kế hoạch nàng đã vạch ra.Cho dù nàng không sắp xếp, hắn cũng nhất định phải tới Kỳ Bàn viện, bất quá là đối với sự chất vấn của người khác, hắn luôn luôn không đếm xỉa tới.Bởi vì do nàng dặn dò trước, cho nên hắn mới đáp.Tô Mạt cắn ngón tay hắn, nhìn móng tay sạch sẽ mượt mà của hắn, mặt trên có hình dạng bán nguyệt rất là đáng yêu, không khỏi cười rộ lên.