Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 877: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 09
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trong lòng nàng cao hứng, liền muốn bắt nạt hắn, kêu Kim Kết đưa đến cho nàng hộp tráp trang điểm, tìm ra loại nàng cùng đám người A Cổ Thái đặc chế ra nước sơn móng tay không màu.Có công dụng dưỡng móng, cũng không giống với chất sơn móng tay của thời hiện đại, trộn quá nhiều hóa chất.Nàng chế tạo thuần thiên nhiên, không ô nhiễm, không độc không có tác dụng phụ, có thể bảo dưỡng móng tay, đương nhiên còn có chút tác dụng phụ nho nhỏ, đó chính là bí mật của riêng nàng, sẽ không tùy tiện nói cho người khác biết.Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng chuẩn bị bôi cho ahwns mấy thứ đồ của nữ nhi, hắn hấp tấp cự tuyệt.Tô Mạt chu miêng lên, giả bộ giận dỗi nói:“Được, vậy ngươi cho ta nghe mười câu truyện, mỗi câu truyện đều phải có một ngàn câu, mỗi câu không được ......”Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng khép mở, chỉ hận không thể cắn nó, kể truyện là tử huyệt của hắn, đành kệ nàng muốn làm gì thì làm.Tô Mạt nhìn những ngón tay thon dài đồng đều, sạch sẽ gọn gàng, khớp xương rõ rệt, cũng không yếu ớt, ngược lại ẩn chứa một sức lực cực lớn mà thần bí, tựa hồ có thể nắm trong tay hết thảy sực mạnh.Nàng đem bàn tay nhỏ bé đặt ở lòng bàn tay hắn, bị bao vây hoàn toàn, mỉm cười, nàng ôn nhu nói:“Mấy ngày nay ngươi tìm một cơ hội giả ốm đau đi.”Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng, ghé tai nàng nói:“Vậy cũng không thể được ở trong này dưỡng bệnh chứ.”Tô Mạt nguýt hắn,“Ngươi không sợ ta ăn ngươi.”Hai gò má Hoàng Phủ Cẩn vậy mà hiện lên một tia đỏ ửng, khẽ cười nói:“Tiểu nha đầu phải rụt rè.”Tô Mạt cười hắc hắc, chụp ngón tay hắn,“Ta là hắc sơn lão yêu, thích ăn thịt người, còn lại khớp xương ngón tay coi như cà rốt để gặm !”Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng sủng nịch, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại tinh tế của nàng, nhịn không được kề sát vào, hô hấp có chút dồn dập,“ Cho ta cắn trước một miếng đã.”Tô Mạt nhảy xuống đất, hai má ửng đỏ, khoát tay nói:“Ngươi mau đi đi, đi ăn mừng với các huynh đệ n đi. Chỉ sợ ta phải bị chuyển đi ngự thư phòng.”Hoàng đế không cho phép Hoàng Phủ Cẩn gặp nàng, nếu cố gặp, chính là khiêu khích quyền uy hoàng đế, vậy phải trả giá rất lớn.Quả nhiên ngày hôm sau hoàng đế liền kêu Tô Mạt đi ngự thư phòng phụng dưỡng thánh giá, còn tăng cường thủ vệ trong cung.Mà Hoàng Phủ Cẩn vẫn luôn ở Tề vương phủ, thái tử Hoàng Phủ Giác …đi qua phủ ăn mừng với hắn.
Trong lòng nàng cao
hứng, liền muốn bắt nạt hắn, kêu Kim Kết đưa đến cho nàng hộp tráp trang điểm, tìm ra loại nàng cùng đám người A Cổ Thái đặc chế ra nước sơn
móng tay không màu.
Có công dụng dưỡng móng, cũng không giống với chất sơn móng tay của thời hiện đại, trộn quá nhiều hóa chất.
Nàng chế tạo thuần thiên nhiên, không ô nhiễm, không độc không có tác dụng
phụ, có thể bảo dưỡng móng tay, đương nhiên còn có chút tác dụng phụ nho nhỏ, đó chính là bí mật của riêng nàng, sẽ không tùy tiện nói cho người khác biết.
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng chuẩn bị bôi cho ahwns mấy thứ đồ của nữ nhi, hắn hấp tấp cự tuyệt.
Tô Mạt chu miêng lên, giả bộ giận dỗi nói:“Được, vậy ngươi cho ta nghe
mười câu truyện, mỗi câu truyện đều phải có một ngàn câu, mỗi câu không
được ......”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng
khép mở, chỉ hận không thể cắn nó, kể truyện là tử huyệt của hắn, đành
kệ nàng muốn làm gì thì làm.
Tô Mạt nhìn những ngón tay thon dài
đồng đều, sạch sẽ gọn gàng, khớp xương rõ rệt, cũng không yếu ớt, ngược
lại ẩn chứa một sức lực cực lớn mà thần bí, tựa hồ có thể nắm trong tay
hết thảy sực mạnh.
Nàng đem bàn tay nhỏ bé đặt ở lòng bàn tay
hắn, bị bao vây hoàn toàn, mỉm cười, nàng ôn nhu nói:“Mấy ngày nay ngươi tìm một cơ hội giả ốm đau đi.”
Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng, ghé tai nàng nói:“Vậy cũng không thể được ở trong này dưỡng bệnh chứ.”
Tô Mạt nguýt hắn,“Ngươi không sợ ta ăn ngươi.”
Hai gò má Hoàng Phủ Cẩn vậy mà hiện lên một tia đỏ ửng, khẽ cười nói:“Tiểu nha đầu phải rụt rè.”
Tô Mạt cười hắc hắc, chụp ngón tay hắn,“Ta là hắc sơn lão yêu, thích ăn
thịt người, còn lại khớp xương ngón tay coi như cà rốt để gặm !”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng sủng nịch, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại tinh
tế của nàng, nhịn không được kề sát vào, hô hấp có chút dồn dập,“ Cho ta cắn trước một miếng đã.”
Tô Mạt nhảy xuống đất, hai má ửng đỏ,
khoát tay nói:“Ngươi mau đi đi, đi ăn mừng với các huynh đệ n đi. Chỉ sợ ta phải bị chuyển đi ngự thư phòng.”
Hoàng đế không cho phép Hoàng Phủ Cẩn gặp nàng, nếu cố gặp, chính là khiêu khích quyền uy hoàng đế, vậy phải trả giá rất lớn.
Quả nhiên ngày hôm sau hoàng đế liền kêu Tô Mạt đi ngự thư phòng phụng dưỡng thánh giá, còn tăng cường thủ vệ trong cung.
Mà Hoàng Phủ Cẩn vẫn luôn ở Tề vương phủ, thái tử Hoàng Phủ Giác …đi qua phủ ăn mừng với hắn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trong lòng nàng cao hứng, liền muốn bắt nạt hắn, kêu Kim Kết đưa đến cho nàng hộp tráp trang điểm, tìm ra loại nàng cùng đám người A Cổ Thái đặc chế ra nước sơn móng tay không màu.Có công dụng dưỡng móng, cũng không giống với chất sơn móng tay của thời hiện đại, trộn quá nhiều hóa chất.Nàng chế tạo thuần thiên nhiên, không ô nhiễm, không độc không có tác dụng phụ, có thể bảo dưỡng móng tay, đương nhiên còn có chút tác dụng phụ nho nhỏ, đó chính là bí mật của riêng nàng, sẽ không tùy tiện nói cho người khác biết.Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng chuẩn bị bôi cho ahwns mấy thứ đồ của nữ nhi, hắn hấp tấp cự tuyệt.Tô Mạt chu miêng lên, giả bộ giận dỗi nói:“Được, vậy ngươi cho ta nghe mười câu truyện, mỗi câu truyện đều phải có một ngàn câu, mỗi câu không được ......”Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng khép mở, chỉ hận không thể cắn nó, kể truyện là tử huyệt của hắn, đành kệ nàng muốn làm gì thì làm.Tô Mạt nhìn những ngón tay thon dài đồng đều, sạch sẽ gọn gàng, khớp xương rõ rệt, cũng không yếu ớt, ngược lại ẩn chứa một sức lực cực lớn mà thần bí, tựa hồ có thể nắm trong tay hết thảy sực mạnh.Nàng đem bàn tay nhỏ bé đặt ở lòng bàn tay hắn, bị bao vây hoàn toàn, mỉm cười, nàng ôn nhu nói:“Mấy ngày nay ngươi tìm một cơ hội giả ốm đau đi.”Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng, ghé tai nàng nói:“Vậy cũng không thể được ở trong này dưỡng bệnh chứ.”Tô Mạt nguýt hắn,“Ngươi không sợ ta ăn ngươi.”Hai gò má Hoàng Phủ Cẩn vậy mà hiện lên một tia đỏ ửng, khẽ cười nói:“Tiểu nha đầu phải rụt rè.”Tô Mạt cười hắc hắc, chụp ngón tay hắn,“Ta là hắc sơn lão yêu, thích ăn thịt người, còn lại khớp xương ngón tay coi như cà rốt để gặm !”Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng sủng nịch, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại tinh tế của nàng, nhịn không được kề sát vào, hô hấp có chút dồn dập,“ Cho ta cắn trước một miếng đã.”Tô Mạt nhảy xuống đất, hai má ửng đỏ, khoát tay nói:“Ngươi mau đi đi, đi ăn mừng với các huynh đệ n đi. Chỉ sợ ta phải bị chuyển đi ngự thư phòng.”Hoàng đế không cho phép Hoàng Phủ Cẩn gặp nàng, nếu cố gặp, chính là khiêu khích quyền uy hoàng đế, vậy phải trả giá rất lớn.Quả nhiên ngày hôm sau hoàng đế liền kêu Tô Mạt đi ngự thư phòng phụng dưỡng thánh giá, còn tăng cường thủ vệ trong cung.Mà Hoàng Phủ Cẩn vẫn luôn ở Tề vương phủ, thái tử Hoàng Phủ Giác …đi qua phủ ăn mừng với hắn.