Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 878: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 10
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt ở tại ngự thư phòng, đã nhiều ngày thái tử cùng ngũ hoàng tử được hoàng đế cho nghỉ phép, cho phép không cần mỗi ngày đến ngự thư phòng.Thái tử cùng Hoàng Phủ Giác đều có việc riêng phải bận bịu, cho nên không đến ngự thư phòng xem mấy tấu chương không gấp gáp kia, bọn họ ngược lại càng vui sướng.Dù sao vốn nghĩ rằng xem tấu chương chính là đề cao địa vị của mình, ai ngờ hoàng đế đem mấy tấu chương không quan trọng gì cho tụi hắn xem.Trước mắt họ đều có chuyện trọng yếu, tự nhiên sẽ không để ý.Cùng với nàng ở tại ngự thư phòng làm việc là Tống gia tam công tử Tống Minh Dương.Tống Minh Dương là mẫu người quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, đối với người khác khiêm cung hữu lễ, cho dù là đối với nha đầu Kim Kết, cũng ôn hòa dễ gần, không có nửa điểm phách lối.Nam tử uấn lãng ôn nhã, tác phong nhanh nhẹn như vậy, lại ôn nhu như thế, đương nhiên rất nhanh trở thành tân sủng của nhóm tỳ nữ trong cung.Dù sao hắn cũng không giống nhóm hoàng tử, thân phận làm cho nhóm cung tì tự nhiên có loại sợ hãi kèm với xa cách.Hơn nữa cung tì khi rời cung, là có thể làm thiếp cho thần tử.Cho nên Tống Minh Dương khi rảnh, sẽ bị nhóm cung tì quấn quít hỏi đông hỏi tây, còn có người tặng cho hắn rất nhiều túi thơm, hà bao, khăn tay…Hắn cũng không thấy phiền, lúc nào cũng mỉm cười, khiêm tốn hữu lễ.Tô Mạt rất bội phục hắn, đối với hắn cũng thực tôn trọng, hai người làm việc chung với nhau quan hệ hòa hợp.Đảo mắt một cái làm việc ở đây cũng được một thời gian rồi, hoa Ngọc Lan trồng cũng đã nở, vô cùng thanh lệ, hấp dẫn người khác lưu luyến.Lúc hoàng đế phê duyệt tấu chương mệt mỏi, liền dẫn theo Tống Minh Dương, Tô Mạt đi thưởng thức hoa Ngọc Lan, hoặc là ngâm thi làm phú, hoặc là vẽ tranh, cũng rất thú vị.Hoàng đế đối với thi họa của Tống Minh Dương khen không dứt miệng, khen hắn là tài tử chân chính.“Đều đã giữa tháng hai rồi, sau một thời gian nữa, trẫm dẫn các ngươi đi đạp thanh ( đi dạo chơi tiết Thanh minh).”Hoàng đế cười nhìn Tô Mạt, nha đầu kia càng ngày tỏa ra sự xinh đẹp, dưới tiết xuân se lạnh so với hoa Ngọc Lan còn rung động lòng người hơn.Tô Mạt cúi đầu, nhìn dưới tàng cây phong lan, khóe môi cong lên một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng.Chỉ sợ ngươi đi đạp thanh vô tâm tư nha!Lúc này bên ngoài truyền tới bước chân vội vàng của thái giám tiến đến, đến bên người Lưu Ngọc lặng lẽ nói mấy câu.Lưu Ngọc cả kinh, nhìn hoàng đế một cái, ý bảo thái giám kia đừng lên tiếng.Dựa vào kinh nghiệm của hắn, hiện tại hoàng đế đang thoải mái thưu giãn, nói cho hắn chuyện phiền lòng, sẽ làm hắn nổi giận, không có kết quả tốt đâu.
Tô Mạt ở tại ngự thư
phòng, đã nhiều ngày thái tử cùng ngũ hoàng tử được hoàng đế cho nghỉ
phép, cho phép không cần mỗi ngày đến ngự thư phòng.
Thái tử cùng Hoàng Phủ Giác đều có việc riêng phải bận bịu, cho nên không đến ngự
thư phòng xem mấy tấu chương không gấp gáp kia, bọn họ ngược lại càng
vui sướng.
Dù sao vốn nghĩ rằng xem tấu chương chính là đề cao
địa vị của mình, ai ngờ hoàng đế đem mấy tấu chương không quan trọng gì
cho tụi hắn xem.
Trước mắt họ đều có chuyện trọng yếu, tự nhiên sẽ không để ý.
Cùng với nàng ở tại ngự thư phòng làm việc là Tống gia tam công tử Tống Minh Dương.
Tống Minh Dương là mẫu người quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, đối với
người khác khiêm cung hữu lễ, cho dù là đối với nha đầu Kim Kết, cũng ôn hòa dễ gần, không có nửa điểm phách lối.
Nam tử uấn lãng ôn nhã, tác phong nhanh nhẹn như vậy, lại ôn nhu như thế, đương nhiên rất nhanh trở thành tân sủng của nhóm tỳ nữ trong cung.
Dù sao hắn cũng không giống nhóm hoàng tử, thân phận làm cho nhóm cung tì tự nhiên có loại sợ hãi kèm với xa cách.
Hơn nữa cung tì khi rời cung, là có thể làm thiếp cho thần tử.
Cho nên Tống Minh Dương khi rảnh, sẽ bị nhóm cung tì quấn quít hỏi đông hỏi tây, còn có người tặng cho hắn rất nhiều túi thơm, hà bao, khăn tay…
Hắn cũng không thấy phiền, lúc nào cũng mỉm cười, khiêm tốn hữu lễ.
Tô Mạt rất bội phục hắn, đối với hắn cũng thực tôn trọng, hai người làm việc chung với nhau quan hệ hòa hợp.
Đảo mắt một cái làm việc ở đây cũng được một thời gian rồi, hoa Ngọc Lan
trồng cũng đã nở, vô cùng thanh lệ, hấp dẫn người khác lưu luyến.
Lúc hoàng đế phê duyệt tấu chương mệt mỏi, liền dẫn theo Tống Minh Dương,
Tô Mạt đi thưởng thức hoa Ngọc Lan, hoặc là ngâm thi làm phú, hoặc là vẽ tranh, cũng rất thú vị.
Hoàng đế đối với thi họa của Tống Minh Dương khen không dứt miệng, khen hắn là tài tử chân chính.
“Đều đã giữa tháng hai rồi, sau một thời gian nữa, trẫm dẫn các ngươi đi đạp thanh ( đi dạo chơi tiết Thanh minh).”
Hoàng đế cười nhìn Tô Mạt, nha đầu kia càng ngày tỏa ra sự xinh đẹp, dưới
tiết xuân se lạnh so với hoa Ngọc Lan còn rung động lòng người hơn.
Tô Mạt cúi đầu, nhìn dưới tàng cây phong lan, khóe môi cong lên một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Chỉ sợ ngươi đi đạp thanh vô tâm tư nha!
Lúc này bên ngoài truyền tới bước chân vội vàng của thái giám tiến đến, đến bên người Lưu Ngọc lặng lẽ nói mấy câu.
Lưu Ngọc cả kinh, nhìn hoàng đế một cái, ý bảo thái giám kia đừng lên tiếng.
Dựa vào kinh nghiệm của hắn, hiện tại hoàng đế đang thoải mái thưu giãn,
nói cho hắn chuyện phiền lòng, sẽ làm hắn nổi giận, không có kết quả tốt đâu.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt ở tại ngự thư phòng, đã nhiều ngày thái tử cùng ngũ hoàng tử được hoàng đế cho nghỉ phép, cho phép không cần mỗi ngày đến ngự thư phòng.Thái tử cùng Hoàng Phủ Giác đều có việc riêng phải bận bịu, cho nên không đến ngự thư phòng xem mấy tấu chương không gấp gáp kia, bọn họ ngược lại càng vui sướng.Dù sao vốn nghĩ rằng xem tấu chương chính là đề cao địa vị của mình, ai ngờ hoàng đế đem mấy tấu chương không quan trọng gì cho tụi hắn xem.Trước mắt họ đều có chuyện trọng yếu, tự nhiên sẽ không để ý.Cùng với nàng ở tại ngự thư phòng làm việc là Tống gia tam công tử Tống Minh Dương.Tống Minh Dương là mẫu người quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, đối với người khác khiêm cung hữu lễ, cho dù là đối với nha đầu Kim Kết, cũng ôn hòa dễ gần, không có nửa điểm phách lối.Nam tử uấn lãng ôn nhã, tác phong nhanh nhẹn như vậy, lại ôn nhu như thế, đương nhiên rất nhanh trở thành tân sủng của nhóm tỳ nữ trong cung.Dù sao hắn cũng không giống nhóm hoàng tử, thân phận làm cho nhóm cung tì tự nhiên có loại sợ hãi kèm với xa cách.Hơn nữa cung tì khi rời cung, là có thể làm thiếp cho thần tử.Cho nên Tống Minh Dương khi rảnh, sẽ bị nhóm cung tì quấn quít hỏi đông hỏi tây, còn có người tặng cho hắn rất nhiều túi thơm, hà bao, khăn tay…Hắn cũng không thấy phiền, lúc nào cũng mỉm cười, khiêm tốn hữu lễ.Tô Mạt rất bội phục hắn, đối với hắn cũng thực tôn trọng, hai người làm việc chung với nhau quan hệ hòa hợp.Đảo mắt một cái làm việc ở đây cũng được một thời gian rồi, hoa Ngọc Lan trồng cũng đã nở, vô cùng thanh lệ, hấp dẫn người khác lưu luyến.Lúc hoàng đế phê duyệt tấu chương mệt mỏi, liền dẫn theo Tống Minh Dương, Tô Mạt đi thưởng thức hoa Ngọc Lan, hoặc là ngâm thi làm phú, hoặc là vẽ tranh, cũng rất thú vị.Hoàng đế đối với thi họa của Tống Minh Dương khen không dứt miệng, khen hắn là tài tử chân chính.“Đều đã giữa tháng hai rồi, sau một thời gian nữa, trẫm dẫn các ngươi đi đạp thanh ( đi dạo chơi tiết Thanh minh).”Hoàng đế cười nhìn Tô Mạt, nha đầu kia càng ngày tỏa ra sự xinh đẹp, dưới tiết xuân se lạnh so với hoa Ngọc Lan còn rung động lòng người hơn.Tô Mạt cúi đầu, nhìn dưới tàng cây phong lan, khóe môi cong lên một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng.Chỉ sợ ngươi đi đạp thanh vô tâm tư nha!Lúc này bên ngoài truyền tới bước chân vội vàng của thái giám tiến đến, đến bên người Lưu Ngọc lặng lẽ nói mấy câu.Lưu Ngọc cả kinh, nhìn hoàng đế một cái, ý bảo thái giám kia đừng lên tiếng.Dựa vào kinh nghiệm của hắn, hiện tại hoàng đế đang thoải mái thưu giãn, nói cho hắn chuyện phiền lòng, sẽ làm hắn nổi giận, không có kết quả tốt đâu.