Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 882: Thánh tâm khó dò, hỉ nộ vô thường 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tống Minh Dương lập tức nghĩ tới đây là thánh dụ hoàng đế,“Bệ hạ, tuần sát ngự sử phái vị đại nhân nào?”Hắn vừa hỏi, là trở thành nhắc nhở hoàng đế, nếu Lai Châu có chuyện đại sự như vậy, năm trước không báo, năm nay giấu giếm không được mới báo lên, điều này chứng minh tuần sát ngự sử Lai Châu đã không thể tin được nữa.Hoàng đế lâm vào trình trạng trầm tư, hắn nghĩ đến càng nhiều, nhìn càng xa hơn, không thể không liên hệ tới thế cục triều chính, Để Tư Uy là người của ai, sao được ngồi vào chiếc ghế Lai Châu tuần phủ, năm ngoái tuần sát ngự sử là ai.Đi xuống giám sát cứu trợ thiên tai là ai.Mức độ nạn trộm cướp ở Lai Châu rốt cuộc như thế nào.Những điều đó phải có người đáng tin đi tra rõ trước, nếu không phía dưới quan viên sẽ dối gạt, đó là chuyện thực dễ dàng.Dù sao, mọi chuyện cũng không thể báo lên trên hết.Hắn càng lưu tâm là, bản thân xuất thân từ chốn quan trường, bọn họ còn dám lừa bịp hắn.Chờ khi việc lớn thành, hắn sao có thể yên tâm đem giang sơn giao cho người khác?Trong đám con trai nối dõi, người nào là thích hợp ?Có thể đảm đương kế vị trọng trách ?Làm đế vương nếu bị thần tử bài bố mất quyền lực, hoặc là bị tình yêu vây khốn, hoặc là chỉ ham hưởng lạc, lại hoặc là một lòng chỉ nghĩ đến làm đế vương, cũng không nghĩ đến sự cực khổ khi làm hoàng đế.Sao có thể làm được?Hắn không cách nào không thở dài, nói:“Triệu kiến thái tử, ngũ hoàng tử, Tống tả tướng, Lưu hữu tướng, Tô quốc Công, lục bộ Thượng Thư, Thị Lang, Lang trung…đợi ở Càn Thanh cung kiến giá.”Ngày thường hoàng đế lâm triều ở ngự môn Càn Thanh cung, hoặc là sẽ ở tiền điện Càn Thanh cung tiếp kiến trọng thần, thương lượng chuyện đại sự thiết yếu.Ngự thư phòng là nơi chỉ dùng để phê duyệt tấu chương, đọc sách, tiếp kiến cận thần, hoặc là tìm thần tử nói chuyện phiếm, lúc gặp đại sự cần nơi nghị luận, thì phải đi tới tiền điện Càn Thanh cung.Hoàng đế dẫn theo đám người Lưu Ngọc, Tiền Hủy, Tống Minh Dương đi tới Càn Thanh cung, Tô Mạt thân là nữ tử, không thể thảo luận chính sự, nhất là nghị sự triều đình.Đương nhiên vẫn còn ở ngự thư phòng.Bởi vì hai ngày này tinh thần nàng không tốt, hoàng đế chấp thuận cho mang một nha đầu đến hầu hạ, nhưng Kim Kết đến cửa ngự thư phòng, khẩn trương nên vấp té, quên trước quên sau, Tô Mạt cũng không làm khó bọn nha đầu nữa.Mà Lăng Nhược bởi vì biết công phu, cũng không thích hợp xuất hiện ở ngự thư phòng, cho nên Tô Mạt vẫn tự mình lo liệu, cũng may hoàng đế cấp cho nàng hai cung tì là Dương Đài và Băng kiều đi theo hầu hạ .
Tống Minh Dương lập tức nghĩ tới đây là thánh dụ hoàng đế,“Bệ hạ, tuần sát ngự sử phái vị đại nhân nào?”
Hắn vừa hỏi, là trở thành nhắc nhở hoàng đế, nếu Lai Châu có chuyện đại sự
như vậy, năm trước không báo, năm nay giấu giếm không được mới báo lên,
điều này chứng minh tuần sát ngự sử Lai Châu đã không thể tin được nữa.
Hoàng đế lâm vào trình trạng trầm tư, hắn nghĩ đến càng nhiều, nhìn càng xa
hơn, không thể không liên hệ tới thế cục triều chính, Để Tư Uy là người
của ai, sao được ngồi vào chiếc ghế Lai Châu tuần phủ, năm ngoái tuần
sát ngự sử là ai.
Đi xuống giám sát cứu trợ thiên tai là ai.
Mức độ nạn trộm cướp ở Lai Châu rốt cuộc như thế nào.
Những điều đó phải có người đáng tin đi tra rõ trước, nếu không phía dưới quan viên sẽ dối gạt, đó là chuyện thực dễ dàng.
Dù sao, mọi chuyện cũng không thể báo lên trên hết.
Hắn càng lưu tâm là, bản thân xuất thân từ chốn quan trường, bọn họ còn dám lừa bịp hắn.
Chờ khi việc lớn thành, hắn sao có thể yên tâm đem giang sơn giao cho người khác?
Trong đám con trai nối dõi, người nào là thích hợp ?
Có thể đảm đương kế vị trọng trách ?
Làm đế vương nếu bị thần tử bài bố mất quyền lực, hoặc là bị tình yêu vây
khốn, hoặc là chỉ ham hưởng lạc, lại hoặc là một lòng chỉ nghĩ đến làm
đế vương, cũng không nghĩ đến sự cực khổ khi làm hoàng đế.
Sao có thể làm được?
Hắn không cách nào không thở dài, nói:“Triệu kiến thái tử, ngũ hoàng tử,
Tống tả tướng, Lưu hữu tướng, Tô quốc Công, lục bộ Thượng Thư, Thị Lang, Lang trung…đợi ở Càn Thanh cung kiến giá.”
Ngày thường hoàng đế
lâm triều ở ngự môn Càn Thanh cung, hoặc là sẽ ở tiền điện Càn Thanh
cung tiếp kiến trọng thần, thương lượng chuyện đại sự thiết yếu.
Ngự thư phòng là nơi chỉ dùng để phê duyệt tấu chương, đọc sách, tiếp kiến
cận thần, hoặc là tìm thần tử nói chuyện phiếm, lúc gặp đại sự cần nơi
nghị luận, thì phải đi tới tiền điện Càn Thanh cung.
Hoàng đế dẫn theo đám người Lưu Ngọc, Tiền Hủy, Tống Minh Dương đi tới Càn Thanh
cung, Tô Mạt thân là nữ tử, không thể thảo luận chính sự, nhất là nghị
sự triều đình.
Đương nhiên vẫn còn ở ngự thư phòng.
Bởi vì hai ngày này tinh thần nàng không tốt, hoàng đế chấp thuận cho mang một nha đầu đến hầu hạ, nhưng Kim Kết đến cửa ngự thư phòng, khẩn trương
nên vấp té, quên trước quên sau, Tô Mạt cũng không làm khó bọn nha đầu
nữa.
Mà Lăng Nhược bởi vì biết công phu, cũng không thích hợp
xuất hiện ở ngự thư phòng, cho nên Tô Mạt vẫn tự mình lo liệu, cũng may
hoàng đế cấp cho nàng hai cung tì là Dương Đài và Băng kiều đi theo hầu
hạ .
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tống Minh Dương lập tức nghĩ tới đây là thánh dụ hoàng đế,“Bệ hạ, tuần sát ngự sử phái vị đại nhân nào?”Hắn vừa hỏi, là trở thành nhắc nhở hoàng đế, nếu Lai Châu có chuyện đại sự như vậy, năm trước không báo, năm nay giấu giếm không được mới báo lên, điều này chứng minh tuần sát ngự sử Lai Châu đã không thể tin được nữa.Hoàng đế lâm vào trình trạng trầm tư, hắn nghĩ đến càng nhiều, nhìn càng xa hơn, không thể không liên hệ tới thế cục triều chính, Để Tư Uy là người của ai, sao được ngồi vào chiếc ghế Lai Châu tuần phủ, năm ngoái tuần sát ngự sử là ai.Đi xuống giám sát cứu trợ thiên tai là ai.Mức độ nạn trộm cướp ở Lai Châu rốt cuộc như thế nào.Những điều đó phải có người đáng tin đi tra rõ trước, nếu không phía dưới quan viên sẽ dối gạt, đó là chuyện thực dễ dàng.Dù sao, mọi chuyện cũng không thể báo lên trên hết.Hắn càng lưu tâm là, bản thân xuất thân từ chốn quan trường, bọn họ còn dám lừa bịp hắn.Chờ khi việc lớn thành, hắn sao có thể yên tâm đem giang sơn giao cho người khác?Trong đám con trai nối dõi, người nào là thích hợp ?Có thể đảm đương kế vị trọng trách ?Làm đế vương nếu bị thần tử bài bố mất quyền lực, hoặc là bị tình yêu vây khốn, hoặc là chỉ ham hưởng lạc, lại hoặc là một lòng chỉ nghĩ đến làm đế vương, cũng không nghĩ đến sự cực khổ khi làm hoàng đế.Sao có thể làm được?Hắn không cách nào không thở dài, nói:“Triệu kiến thái tử, ngũ hoàng tử, Tống tả tướng, Lưu hữu tướng, Tô quốc Công, lục bộ Thượng Thư, Thị Lang, Lang trung…đợi ở Càn Thanh cung kiến giá.”Ngày thường hoàng đế lâm triều ở ngự môn Càn Thanh cung, hoặc là sẽ ở tiền điện Càn Thanh cung tiếp kiến trọng thần, thương lượng chuyện đại sự thiết yếu.Ngự thư phòng là nơi chỉ dùng để phê duyệt tấu chương, đọc sách, tiếp kiến cận thần, hoặc là tìm thần tử nói chuyện phiếm, lúc gặp đại sự cần nơi nghị luận, thì phải đi tới tiền điện Càn Thanh cung.Hoàng đế dẫn theo đám người Lưu Ngọc, Tiền Hủy, Tống Minh Dương đi tới Càn Thanh cung, Tô Mạt thân là nữ tử, không thể thảo luận chính sự, nhất là nghị sự triều đình.Đương nhiên vẫn còn ở ngự thư phòng.Bởi vì hai ngày này tinh thần nàng không tốt, hoàng đế chấp thuận cho mang một nha đầu đến hầu hạ, nhưng Kim Kết đến cửa ngự thư phòng, khẩn trương nên vấp té, quên trước quên sau, Tô Mạt cũng không làm khó bọn nha đầu nữa.Mà Lăng Nhược bởi vì biết công phu, cũng không thích hợp xuất hiện ở ngự thư phòng, cho nên Tô Mạt vẫn tự mình lo liệu, cũng may hoàng đế cấp cho nàng hai cung tì là Dương Đài và Băng kiều đi theo hầu hạ .