Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 883: Thánh tâm khó dò, hỉ nộ vô thường 05

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thái giám cung tì ở ngự thư phòng được nàng nhiều lần chiếu cố, cho nên rất là cảm kích nàng, có tin tức nào cũng đều chủ động nói cho nàng nghe.Lúc nàng không tới, hoàng đế tức giận, sẽ lấy bọn họ ra trút giận. Từ lúc có Tô Mạt đến đây, hoàng đế vẫn tức giận như cũ, nhưng lúc cáu giận, Tô Mạt sẽ nghĩ biện pháp khuyên can.Cho nên cơn giận của hoàng đế mau tan, hơn nữa cực kì sủng ái Tô Mạt, chưa từng lôi nàng ra trút giận hay cáu giận gì nàng hết.Cho nên đám thái giám cung tì này phạm phải sai lầm gì, đều tìm Tô Mạt cầu tình.Tô Mạt tạo cho hoàng đế niềm vui, Lưu Ngọc cùng Tiền cô cô đương nhiên coi trọng nàng, cũng nể mặt vài phần, đối với nàng cực kỳ tôn trọng.Nếu nàng đã mở miệng, bọn họ sẽ tuyệt không bác bỏ lấy một lời.Tô Mạt ngồi ở trong phòng của mình tùy tiện chơi cờ, nghe một tiểu thái giám tên là Nguyên Bảo Nhi truyền tin tức ở Càn Thanh cung cho mình nghe.“Tổng quản, bệ hạ ở Càn Thanh cung lại phát hỏa lên, thiếu chút nữa lấy đồ chọi Lại Bộ Thượng Thư. Tiểu nhân nghe thấy, hình như thái tử tiến cử người đi Lai Châu xử lý nạn trộm cướp, ngũ hoàng tử muốn đi, bị Tống tướng ngăn cản.”Tô Mạt giơ một quả quân cờ lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, Lại Bộ Thượng Thư Tả Nghi Nhân người đúng là oan uổng.Lão nhân này làm người ngay thẳng, không giỏi luồn cúi, hắn có thể lên làm Lại Bộ Thượng Thư, hoàn toàn do hoàng đế khai ân.Tống tả tướng chỉ sợ là muốn dùng hết biện pháp muốn đá hắn xuống, định thay người của mình ngồi vào chức vị đó.Dù sao nắm trong tay Lại Bộ, đó chính là ở trong các bang phái triều đình tự cài thế lực của mình vào.Bang phái nào cũng không muốn bỏ qua.Tô Mạt buông một quả quân cờ, làm ra bộ dáng cực kì cấp bách “Bệ hạ lại phát hỏa , vậy ngũ hoàng tử sẽ không khuyên can?”Tiểu thái giám nói:“Ngũ hoàng tử nói, ngũ hoàng tử nói tốt giúp Tả đại nhân, còn đứng ra làm đảm bảo. Đảm bảo Tả đại nhân không có lén lút lui tới với Để đại nhân.”Tô Mạt tay vuốt cằm, cười nói:“Đa tạ ngươi, còn phải nhờ ngươi để ý bọn họ thêm nữa, trăm ngàn lần đừng chọc bệ hạ rất tức giận, ảnh hưởng tới sức khỏe, đó là sự tổn thất của triều đình Đại Chu chúng ta.”Tiểu thái giám Nguyên Bảo Nhi việc lui xuống, Tô tổng quản quan tâm bệ hạ, chuyện này hắn đã từng bẩm báo lại cho Lưu công công, Tiền cô cô biết, bọn họ cho phép.Dù sao Tô tổng quản cũng không để hắn làm việc gì quá đáng, chỉ theo dõi nhất cử nhất động của hoàng thượng, quan tâm sức khỏe của bệ hạ, căn bản mặc kệ các đại nhân khác bàn việc chính sự gì.

Thái giám cung tì ở ngự thư phòng được nàng nhiều lần chiếu cố, cho nên rất là cảm kích
nàng, có tin tức nào cũng đều chủ động nói cho nàng nghe.

Lúc
nàng không tới, hoàng đế tức giận, sẽ lấy bọn họ ra trút giận. Từ lúc có Tô Mạt đến đây, hoàng đế vẫn tức giận như cũ, nhưng lúc cáu giận, Tô
Mạt sẽ nghĩ biện pháp khuyên can.

Cho nên cơn giận của hoàng đế mau tan, hơn nữa cực kì sủng ái Tô Mạt, chưa từng lôi nàng ra trút giận hay cáu giận gì nàng hết.

Cho nên đám thái giám cung tì này phạm phải sai lầm gì, đều tìm Tô Mạt cầu tình.

Tô Mạt tạo cho hoàng đế niềm vui, Lưu Ngọc cùng Tiền cô cô đương nhiên coi trọng nàng, cũng nể mặt vài phần, đối với nàng cực kỳ tôn trọng.

Nếu nàng đã mở miệng, bọn họ sẽ tuyệt không bác bỏ lấy một lời.

Tô Mạt ngồi ở trong phòng của mình tùy tiện chơi cờ, nghe một tiểu thái
giám tên là Nguyên Bảo Nhi truyền tin tức ở Càn Thanh cung cho mình
nghe.

“Tổng quản, bệ hạ ở Càn Thanh cung lại phát hỏa lên, thiếu
chút nữa lấy đồ chọi Lại Bộ Thượng Thư. Tiểu nhân nghe thấy, hình như
thái tử tiến cử người đi Lai Châu xử lý nạn trộm cướp, ngũ hoàng tử muốn đi, bị Tống tướng ngăn cản.”

Tô Mạt giơ một quả quân cờ lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, Lại Bộ Thượng Thư Tả Nghi Nhân người đúng là oan uổng.

Lão nhân này làm người ngay thẳng, không giỏi luồn cúi, hắn có thể lên làm Lại Bộ Thượng Thư, hoàn toàn do hoàng đế khai ân.

Tống tả tướng chỉ sợ là muốn dùng hết biện pháp muốn đá hắn xuống, định thay người của mình ngồi vào chức vị đó.

Dù sao nắm trong tay Lại Bộ, đó chính là ở trong các bang phái triều đình tự cài thế lực của mình vào.

Bang phái nào cũng không muốn bỏ qua.

Tô Mạt buông một quả quân cờ, làm ra bộ dáng cực kì cấp bách “Bệ hạ lại phát hỏa , vậy ngũ hoàng tử sẽ không khuyên can?”

Tiểu thái giám nói:“Ngũ hoàng tử nói, ngũ hoàng tử nói tốt giúp Tả đại nhân, còn đứng ra làm đảm bảo. Đảm bảo Tả đại nhân không có lén lút lui tới
với Để đại nhân.”

Tô Mạt tay vuốt cằm, cười nói:“Đa tạ ngươi, còn phải nhờ ngươi để ý bọn họ thêm nữa, trăm ngàn lần đừng chọc bệ hạ rất
tức giận, ảnh hưởng tới sức khỏe, đó là sự tổn thất của triều đình Đại
Chu chúng ta.”

Tiểu thái giám Nguyên Bảo Nhi việc lui xuống, Tô
tổng quản quan tâm bệ hạ, chuyện này hắn đã từng bẩm báo lại cho Lưu
công công, Tiền cô cô biết, bọn họ cho phép.

Dù sao Tô tổng quản
cũng không để hắn làm việc gì quá đáng, chỉ theo dõi nhất cử nhất động
của hoàng thượng, quan tâm sức khỏe của bệ hạ, căn bản mặc kệ các đại
nhân khác bàn việc chính sự gì.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thái giám cung tì ở ngự thư phòng được nàng nhiều lần chiếu cố, cho nên rất là cảm kích nàng, có tin tức nào cũng đều chủ động nói cho nàng nghe.Lúc nàng không tới, hoàng đế tức giận, sẽ lấy bọn họ ra trút giận. Từ lúc có Tô Mạt đến đây, hoàng đế vẫn tức giận như cũ, nhưng lúc cáu giận, Tô Mạt sẽ nghĩ biện pháp khuyên can.Cho nên cơn giận của hoàng đế mau tan, hơn nữa cực kì sủng ái Tô Mạt, chưa từng lôi nàng ra trút giận hay cáu giận gì nàng hết.Cho nên đám thái giám cung tì này phạm phải sai lầm gì, đều tìm Tô Mạt cầu tình.Tô Mạt tạo cho hoàng đế niềm vui, Lưu Ngọc cùng Tiền cô cô đương nhiên coi trọng nàng, cũng nể mặt vài phần, đối với nàng cực kỳ tôn trọng.Nếu nàng đã mở miệng, bọn họ sẽ tuyệt không bác bỏ lấy một lời.Tô Mạt ngồi ở trong phòng của mình tùy tiện chơi cờ, nghe một tiểu thái giám tên là Nguyên Bảo Nhi truyền tin tức ở Càn Thanh cung cho mình nghe.“Tổng quản, bệ hạ ở Càn Thanh cung lại phát hỏa lên, thiếu chút nữa lấy đồ chọi Lại Bộ Thượng Thư. Tiểu nhân nghe thấy, hình như thái tử tiến cử người đi Lai Châu xử lý nạn trộm cướp, ngũ hoàng tử muốn đi, bị Tống tướng ngăn cản.”Tô Mạt giơ một quả quân cờ lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, Lại Bộ Thượng Thư Tả Nghi Nhân người đúng là oan uổng.Lão nhân này làm người ngay thẳng, không giỏi luồn cúi, hắn có thể lên làm Lại Bộ Thượng Thư, hoàn toàn do hoàng đế khai ân.Tống tả tướng chỉ sợ là muốn dùng hết biện pháp muốn đá hắn xuống, định thay người của mình ngồi vào chức vị đó.Dù sao nắm trong tay Lại Bộ, đó chính là ở trong các bang phái triều đình tự cài thế lực của mình vào.Bang phái nào cũng không muốn bỏ qua.Tô Mạt buông một quả quân cờ, làm ra bộ dáng cực kì cấp bách “Bệ hạ lại phát hỏa , vậy ngũ hoàng tử sẽ không khuyên can?”Tiểu thái giám nói:“Ngũ hoàng tử nói, ngũ hoàng tử nói tốt giúp Tả đại nhân, còn đứng ra làm đảm bảo. Đảm bảo Tả đại nhân không có lén lút lui tới với Để đại nhân.”Tô Mạt tay vuốt cằm, cười nói:“Đa tạ ngươi, còn phải nhờ ngươi để ý bọn họ thêm nữa, trăm ngàn lần đừng chọc bệ hạ rất tức giận, ảnh hưởng tới sức khỏe, đó là sự tổn thất của triều đình Đại Chu chúng ta.”Tiểu thái giám Nguyên Bảo Nhi việc lui xuống, Tô tổng quản quan tâm bệ hạ, chuyện này hắn đã từng bẩm báo lại cho Lưu công công, Tiền cô cô biết, bọn họ cho phép.Dù sao Tô tổng quản cũng không để hắn làm việc gì quá đáng, chỉ theo dõi nhất cử nhất động của hoàng thượng, quan tâm sức khỏe của bệ hạ, căn bản mặc kệ các đại nhân khác bàn việc chính sự gì.

Chương 883: Thánh tâm khó dò, hỉ nộ vô thường 05