Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 885: Tĩnh điện hạ không hầu hạ nữa 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chuyện này, Tô Mạt sớm đã biết, nghĩ đến Lưu Hắc Hổ bọn họ vẫn chưa được phân phó nhiệm vụ cả ngày oa oa kêu, hơn nữa nàng còn không cho phép bọn họ tùy tiện ra ngoài cướp bóc, ngược lại còn kêu bọn họ đi giúp thương nhân, trồng trọt, tàu thuyền......Cài người khắp nơi, là Tô Mạt muốn nắm giữ lực lượng thuỷ vận, Lưu Hắc Hổ đương nhiên không hiểu.Quả thực là khiến bọn họ ức chế.Lần này, bọn họ xem ra có cơ hội phát tiết hết ra đây, nếu không Để Tư Uy cũng không đến nỗi, suốt đêm thượng kinh, liền một mạch vào kinh.Mà hoàng đế cũng sẽ không nổi giận .Tiểu cung nữ đi theo hầu hạ nàng ở một bên giúp nàng bóc nhân hạch đào ăn, Tô Mạt cảm thấy động não với bọn họ thật mệt óc, tẩm bổ một chút, nếu không mình không tính lại bọn chúng.Bọn họ toàn là cáo giá kinh nghiệm dày dạn, nàng làm sao là đối thủ chứ?Đang hưởng thụ thì nghe tiểu thái giám bên ngoài báo lại, nói Tề vương phủ đến dâng tấu chương.Tô Mạt khẽ giật mình, đứng dậy đi ra ngoài, kêu người tiếp nhận tấu chương, ký biên nhận, sau đó nhìn loáng qua.Trên tấu chương nét bút khí thế tung hoành, mạnh mẽ rắn rỏi, dĩ nhiên là Hoàng Phủ Cẩn tự tay viết.Lần này thế mà không cần phụ tá viết.Nàng không khỏi cười rộ lên, thuận tay mở ra, nhìn qua một chút, đôi lông mày thanh tú của nàng cau chặt lại.Nàng phân phó tiểu thái giám,“Đi hỏi Tiền cô cô cùng Lưu công công, nói rằng Tề vương cùng thất điện hạ dâng tấu chương, thời điểm hai người họ ở khu vực Tây Sơn săn bắn ngựa bị khiếp sợ, thất điện hạ gặp nạn, Tề vương vì bảo hộ thất điện hạ nên bị thương, đùi phải bị nứt xương vì vậy mới dâng tấu chương.”Hoàng đế vốn sẽ không muốn Hoàng Phủ Cẩn vào triều nghị sự, cho dù hiện tại đảm nhiệm chức vụ đại phu Thị MậuTư cũng bất quá chỉ là xử lý công vụ, dâng tấu chương, lâm triều hắn cũng không đến.Tiểu thái giám lập tức đi, rất nhanh hắn trở về báo, nhắn lại ý Lưu công công,“Công công nói, dựa theo lệ thường, dùng danh nghĩa bệ hạ truyền chỉ trấn an, rồi phái hai thái y đến chẩn trị, nếu thật sự đi lại không tiện, sự vụ có thể mang về phủ làm, nếu là ngay cả xử lý sự vụ cũng không thể, thì để phụ tá làm thay......”Tô Mạt ứng lời, liền sai nội thị của hoàng đế cầm bút ghi thủ dụ của hoàng đế.Tống Minh Dương chuyên môn phụ trách định ra những ý chỉ triều chính, sau đó lập tức đưa cho hoàng đế xem.

Chuyện này, Tô Mạt sớm đã biết, nghĩ đến Lưu Hắc Hổ bọn họ vẫn chưa được phân phó nhiệm vụ cả
ngày oa oa kêu, hơn nữa nàng còn không cho phép bọn họ tùy tiện ra ngoài cướp bóc, ngược lại còn kêu bọn họ đi giúp thương nhân, trồng trọt, tàu thuyền......

Cài người khắp nơi, là Tô Mạt muốn nắm giữ lực lượng thuỷ vận, Lưu Hắc Hổ đương nhiên không hiểu.

Quả thực là khiến bọn họ ức chế.

Lần này, bọn họ xem ra có cơ hội phát tiết hết ra đây, nếu không Để Tư Uy
cũng không đến nỗi, suốt đêm thượng kinh, liền một mạch vào kinh.

Mà hoàng đế cũng sẽ không nổi giận .

Tiểu cung nữ đi theo hầu hạ nàng ở một bên giúp nàng bóc nhân hạch đào ăn,
Tô Mạt cảm thấy động não với bọn họ thật mệt óc, tẩm bổ một chút, nếu
không mình không tính lại bọn chúng.

Bọn họ toàn là cáo giá kinh nghiệm dày dạn, nàng làm sao là đối thủ chứ?

Đang hưởng thụ thì nghe tiểu thái giám bên ngoài báo lại, nói Tề vương phủ đến dâng tấu chương.

Tô Mạt khẽ giật mình, đứng dậy đi ra ngoài, kêu người tiếp nhận tấu chương, ký biên nhận, sau đó nhìn loáng qua.

Trên tấu chương nét bút khí thế tung hoành, mạnh mẽ rắn rỏi, dĩ nhiên là Hoàng Phủ Cẩn tự tay viết.

Lần này thế mà không cần phụ tá viết.

Nàng không khỏi cười rộ lên, thuận tay mở ra, nhìn qua một chút, đôi lông mày thanh tú của nàng cau chặt lại.

Nàng phân phó tiểu thái giám,“Đi hỏi Tiền cô cô cùng Lưu công công, nói rằng Tề vương cùng thất điện hạ dâng tấu chương, thời điểm hai người họ ở
khu vực Tây Sơn săn bắn ngựa bị khiếp sợ, thất điện hạ gặp nạn, Tề vương vì bảo hộ thất điện hạ nên bị thương, đùi phải bị nứt xương vì vậy mới
dâng tấu chương.”

Hoàng đế vốn sẽ không muốn Hoàng Phủ Cẩn vào
triều nghị sự, cho dù hiện tại đảm nhiệm chức vụ đại phu Thị MậuTư cũng
bất quá chỉ là xử lý công vụ, dâng tấu chương, lâm triều hắn cũng không
đến.

Tiểu thái giám lập tức đi, rất nhanh hắn trở về báo, nhắn
lại ý Lưu công công,“Công công nói, dựa theo lệ thường, dùng danh nghĩa
bệ hạ truyền chỉ trấn an, rồi phái hai thái y đến chẩn trị, nếu thật sự
đi lại không tiện, sự vụ có thể mang về phủ làm, nếu là ngay cả xử lý sự vụ cũng không thể, thì để phụ tá làm thay......”

Tô Mạt ứng lời, liền sai nội thị của hoàng đế cầm bút ghi thủ dụ của hoàng đế.

Tống Minh Dương chuyên môn phụ trách định ra những ý chỉ triều chính, sau đó lập tức đưa cho hoàng đế xem.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chuyện này, Tô Mạt sớm đã biết, nghĩ đến Lưu Hắc Hổ bọn họ vẫn chưa được phân phó nhiệm vụ cả ngày oa oa kêu, hơn nữa nàng còn không cho phép bọn họ tùy tiện ra ngoài cướp bóc, ngược lại còn kêu bọn họ đi giúp thương nhân, trồng trọt, tàu thuyền......Cài người khắp nơi, là Tô Mạt muốn nắm giữ lực lượng thuỷ vận, Lưu Hắc Hổ đương nhiên không hiểu.Quả thực là khiến bọn họ ức chế.Lần này, bọn họ xem ra có cơ hội phát tiết hết ra đây, nếu không Để Tư Uy cũng không đến nỗi, suốt đêm thượng kinh, liền một mạch vào kinh.Mà hoàng đế cũng sẽ không nổi giận .Tiểu cung nữ đi theo hầu hạ nàng ở một bên giúp nàng bóc nhân hạch đào ăn, Tô Mạt cảm thấy động não với bọn họ thật mệt óc, tẩm bổ một chút, nếu không mình không tính lại bọn chúng.Bọn họ toàn là cáo giá kinh nghiệm dày dạn, nàng làm sao là đối thủ chứ?Đang hưởng thụ thì nghe tiểu thái giám bên ngoài báo lại, nói Tề vương phủ đến dâng tấu chương.Tô Mạt khẽ giật mình, đứng dậy đi ra ngoài, kêu người tiếp nhận tấu chương, ký biên nhận, sau đó nhìn loáng qua.Trên tấu chương nét bút khí thế tung hoành, mạnh mẽ rắn rỏi, dĩ nhiên là Hoàng Phủ Cẩn tự tay viết.Lần này thế mà không cần phụ tá viết.Nàng không khỏi cười rộ lên, thuận tay mở ra, nhìn qua một chút, đôi lông mày thanh tú của nàng cau chặt lại.Nàng phân phó tiểu thái giám,“Đi hỏi Tiền cô cô cùng Lưu công công, nói rằng Tề vương cùng thất điện hạ dâng tấu chương, thời điểm hai người họ ở khu vực Tây Sơn săn bắn ngựa bị khiếp sợ, thất điện hạ gặp nạn, Tề vương vì bảo hộ thất điện hạ nên bị thương, đùi phải bị nứt xương vì vậy mới dâng tấu chương.”Hoàng đế vốn sẽ không muốn Hoàng Phủ Cẩn vào triều nghị sự, cho dù hiện tại đảm nhiệm chức vụ đại phu Thị MậuTư cũng bất quá chỉ là xử lý công vụ, dâng tấu chương, lâm triều hắn cũng không đến.Tiểu thái giám lập tức đi, rất nhanh hắn trở về báo, nhắn lại ý Lưu công công,“Công công nói, dựa theo lệ thường, dùng danh nghĩa bệ hạ truyền chỉ trấn an, rồi phái hai thái y đến chẩn trị, nếu thật sự đi lại không tiện, sự vụ có thể mang về phủ làm, nếu là ngay cả xử lý sự vụ cũng không thể, thì để phụ tá làm thay......”Tô Mạt ứng lời, liền sai nội thị của hoàng đế cầm bút ghi thủ dụ của hoàng đế.Tống Minh Dương chuyên môn phụ trách định ra những ý chỉ triều chính, sau đó lập tức đưa cho hoàng đế xem.

Chương 885: Tĩnh điện hạ không hầu hạ nữa 01