Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 884: Thánh tâm khó dò, hỉ nộ vô thường 06

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cho nên tiểu thái giám cũng không sợ hãi, hắn thoải mái lui xuống.Tô Mạt đứng dậy, lại đi phân phó cung tì quản việc ngự thiện, tự mình đề bút liệt mấy món ăn ra, đưa cho nàng ta cầm đi phân phó ngự trù làm.Cung tì lập tức đem tới ngự trù, mỗi lần chuẩn bị ngự thiện cho hoàng đế, phải nghiên cứu thực đơn một cách thấu đáo.Xem xét đồ ăn có tương khắc hay không, có thể gây ra chút nguy hại nào hay không .Còn phải để thái y viện xem qua, có thích hợp cho hoàng đế dùng không ?Các nơi thông qua hết, mới chính thức làm.Tô Mạt đương nhiên biết rõ quy củ đó, dù sao nàng đưa ra thực đơn đều rất bình thường, nàng mới không ngu xuẩn như vậy, dựa vào sự khôn lỏi này lấy thức ăn tương khắc để làm tổn hại sức khỏe hoàng thượng.Không nói đến thái y cùng ngự trù, cho dù là cung tì quản chuyện ngự thiện đối với đặc tính đồ ăn cũng rõ như lòng bàn tay, ai dám làm như vậy, chẳng phải là chán sống rồi hay sao.Phân phó xong xuôi, nàng lại sai người thu dọn lại ngự thư phòng.Sổ tấu chương kia đã bị vấy máu, Tống Minh Dương đã học thuộc, cho nên tấu chương còn ở nơi này.Tô Mạt nhìn thoáng qua, Lai Châu nha môn bị cường đạo tập kích ban đêm, hoài nghi đó là một thế lực bí mật, có ý đồ khác, có thể là do gian tế Mạc Vân quốc chỉ huy, ý muốn dòm ngó đến Đại Chu vùng đất giàu mạnh của chúng ta......Tô Mạt không khỏi cười, Để Tư Uy này thật đúng là ngu xuẩn, nếu không phải hắn năm ngoái hắn ăn quá đáng, thì hiện tại cũng không bị hoàng đế coi như đá mài đao.Xem ra, nàng phái người bí mật đi liên lạc Lưu Hắc Hổ, đối với bọn họ tiến hành huấn luyện bí mật, là rất tất yếu.Tuy rằng không có huấn luyện thành Mị Ảnh kỵ sĩ, nhưng sức chiến đấu cũng là không thể xem nhẹ , cũng là một nhánh lực lượng bí mật.Quan trọng hơn là, yêu cầu của nàng đối với bọn họ không giống với những người ở căn cứ nông trường nghiêm khắc khó khăn như vậy, cho nên bọn họ nói trắng ra vẫn là cường đạo thổ phỉ, bất quá là cải trang thôi.Càng mấu chốt hơn là, lúc này đây Lưu Hắc Hổ bọn họ là giương một cờ hiệu đánh cướp khác.Đám cường đạo gà rừng trên núi kia, cầm đầu là Hải Đại Đao, mới là Để Tư Uy cấu kết âm thầm nuôi dưỡng.Hàng năm đều có nạn trộm cướp, nhưng hàng năm cũng không quét sạch ổ, mỗi lần đi chiến dịch quét sạch thổ phỉ đều lấy sạch thuế má của dân chúng, kiếm hết mớ bạc này đến mớ bạc khác.

Cho nên tiểu thái giám cũng không sợ hãi, hắn thoải mái lui xuống.

Tô Mạt đứng dậy, lại đi phân phó cung tì quản việc ngự thiện, tự mình đề
bút liệt mấy món ăn ra, đưa cho nàng ta cầm đi phân phó ngự trù làm.

Cung tì lập tức đem tới ngự trù, mỗi lần chuẩn bị ngự thiện cho hoàng đế, phải nghiên cứu thực đơn một cách thấu đáo.

Xem xét đồ ăn có tương khắc hay không, có thể gây ra chút nguy hại nào hay không .

Còn phải để thái y viện xem qua, có thích hợp cho hoàng đế dùng không ?

Các nơi thông qua hết, mới chính thức làm.

Tô Mạt đương nhiên biết rõ quy củ đó, dù sao nàng đưa ra thực đơn đều rất
bình thường, nàng mới không ngu xuẩn như vậy, dựa vào sự khôn lỏi này
lấy thức ăn tương khắc để làm tổn hại sức khỏe hoàng thượng.

Không nói đến thái y cùng ngự trù, cho dù là cung tì quản chuyện ngự thiện
đối với đặc tính đồ ăn cũng rõ như lòng bàn tay, ai dám làm như vậy,
chẳng phải là chán sống rồi hay sao.

Phân phó xong xuôi, nàng lại sai người thu dọn lại ngự thư phòng.

Sổ tấu chương kia đã bị vấy máu, Tống Minh Dương đã học thuộc, cho nên tấu chương còn ở nơi này.

Tô Mạt nhìn thoáng qua, Lai Châu nha môn bị cường đạo tập kích ban đêm,
hoài nghi đó là một thế lực bí mật, có ý đồ khác, có thể là do gian tế
Mạc Vân quốc chỉ huy, ý muốn dòm ngó đến Đại Chu vùng đất giàu mạnh của
chúng ta......

Tô Mạt không khỏi cười, Để Tư Uy này thật đúng là
ngu xuẩn, nếu không phải hắn năm ngoái hắn ăn quá đáng, thì hiện tại
cũng không bị hoàng đế coi như đá mài đao.

Xem ra, nàng phái người bí mật đi liên lạc Lưu Hắc Hổ, đối với bọn họ tiến hành huấn luyện bí mật, là rất tất yếu.

Tuy rằng không có huấn luyện thành Mị Ảnh kỵ sĩ, nhưng sức chiến đấu cũng
là không thể xem nhẹ , cũng là một nhánh lực lượng bí mật.

Quan
trọng hơn là, yêu cầu của nàng đối với bọn họ không giống với những
người ở căn cứ nông trường nghiêm khắc khó khăn như vậy, cho nên bọn họ
nói trắng ra vẫn là cường đạo thổ phỉ, bất quá là cải trang thôi.

Càng mấu chốt hơn là, lúc này đây Lưu Hắc Hổ bọn họ là giương một cờ hiệu đánh cướp khác.

Đám cường đạo gà rừng trên núi kia, cầm đầu là Hải Đại Đao, mới là Để Tư Uy cấu kết âm thầm nuôi dưỡng.

Hàng năm đều có nạn trộm cướp, nhưng hàng năm cũng không quét sạch ổ, mỗi
lần đi chiến dịch quét sạch thổ phỉ đều lấy sạch thuế má của dân chúng,
kiếm hết mớ bạc này đến mớ bạc khác.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cho nên tiểu thái giám cũng không sợ hãi, hắn thoải mái lui xuống.Tô Mạt đứng dậy, lại đi phân phó cung tì quản việc ngự thiện, tự mình đề bút liệt mấy món ăn ra, đưa cho nàng ta cầm đi phân phó ngự trù làm.Cung tì lập tức đem tới ngự trù, mỗi lần chuẩn bị ngự thiện cho hoàng đế, phải nghiên cứu thực đơn một cách thấu đáo.Xem xét đồ ăn có tương khắc hay không, có thể gây ra chút nguy hại nào hay không .Còn phải để thái y viện xem qua, có thích hợp cho hoàng đế dùng không ?Các nơi thông qua hết, mới chính thức làm.Tô Mạt đương nhiên biết rõ quy củ đó, dù sao nàng đưa ra thực đơn đều rất bình thường, nàng mới không ngu xuẩn như vậy, dựa vào sự khôn lỏi này lấy thức ăn tương khắc để làm tổn hại sức khỏe hoàng thượng.Không nói đến thái y cùng ngự trù, cho dù là cung tì quản chuyện ngự thiện đối với đặc tính đồ ăn cũng rõ như lòng bàn tay, ai dám làm như vậy, chẳng phải là chán sống rồi hay sao.Phân phó xong xuôi, nàng lại sai người thu dọn lại ngự thư phòng.Sổ tấu chương kia đã bị vấy máu, Tống Minh Dương đã học thuộc, cho nên tấu chương còn ở nơi này.Tô Mạt nhìn thoáng qua, Lai Châu nha môn bị cường đạo tập kích ban đêm, hoài nghi đó là một thế lực bí mật, có ý đồ khác, có thể là do gian tế Mạc Vân quốc chỉ huy, ý muốn dòm ngó đến Đại Chu vùng đất giàu mạnh của chúng ta......Tô Mạt không khỏi cười, Để Tư Uy này thật đúng là ngu xuẩn, nếu không phải hắn năm ngoái hắn ăn quá đáng, thì hiện tại cũng không bị hoàng đế coi như đá mài đao.Xem ra, nàng phái người bí mật đi liên lạc Lưu Hắc Hổ, đối với bọn họ tiến hành huấn luyện bí mật, là rất tất yếu.Tuy rằng không có huấn luyện thành Mị Ảnh kỵ sĩ, nhưng sức chiến đấu cũng là không thể xem nhẹ , cũng là một nhánh lực lượng bí mật.Quan trọng hơn là, yêu cầu của nàng đối với bọn họ không giống với những người ở căn cứ nông trường nghiêm khắc khó khăn như vậy, cho nên bọn họ nói trắng ra vẫn là cường đạo thổ phỉ, bất quá là cải trang thôi.Càng mấu chốt hơn là, lúc này đây Lưu Hắc Hổ bọn họ là giương một cờ hiệu đánh cướp khác.Đám cường đạo gà rừng trên núi kia, cầm đầu là Hải Đại Đao, mới là Để Tư Uy cấu kết âm thầm nuôi dưỡng.Hàng năm đều có nạn trộm cướp, nhưng hàng năm cũng không quét sạch ổ, mỗi lần đi chiến dịch quét sạch thổ phỉ đều lấy sạch thuế má của dân chúng, kiếm hết mớ bạc này đến mớ bạc khác.

Chương 884: Thánh tâm khó dò, hỉ nộ vô thường 06