Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 887: Tĩnh điện hạ không hầu hạ nữa 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt mím môi,“Bệ hạ, thần nữ có một chuyện......”Hoàng đế giương lên đôi lông mày rậm,“Không đồng ý.”Tô Mạt liền cúi đầu không nói.Lão hồ li, nàng còn chưa nói hắn đã đoán được.Lúc này cung tì nàng phái đi đến ngự trù trở về, nói danh sách các món ăn kia đã được làm xong, bữa tối có thể dâng lên bệ hạ ngự dùng rồi.Bên ngoài đám người Tống tả tướng thấy hoàng đế đi vào nửa ngày cũng không đi ra, ngược lại nghe thấy cung nữ báo với Tô Mạt việc chuẩn bị ngự thiện cho bệ hạ.Lại thấy nàng cầm tấu chương đi ra, quả thực là......Tức đến méo miệng, trong lòng không ngớt mắng ra những lời cực khó nghe.Không nghĩ tới hoàng đế lại có khẩu vị này, sớm biết như vậy cũng không cần phiền toái như vậy, chỉ cần đưa lên mười mấy tiểu nha đầu tuyệt sắc ngây thơ là được rồi.Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng chuyển hướng về Tô Nhân Vũ, vẻ mặt khinh miệt.Vẻ mặt Tô Nhân Vũ lạnh lùng, cũng không thèm để ý hắn, tầm mắt lúc đang nhìn đến nữ nhi mới nhu hòa hơn một chút.Tống tả tướng cao giọng nói:“Tô tiểu thư, bệ hạ sao rồi ?”Tô Mạt hành lễ, cung kính nói:“Tả tướng đại nhân, bệ hạ đang nghỉ tạm một lúc, rất nhanh sẽ đi ra. Rất mệt nhọc a.”Tống tả tướng trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, thấy nàng còn nhỏ tuổi, khí độ trầm ổn, khuôn mặt như hoa như ngọc, da thịt vô cùng mịn màng, quả thật là một mỹ nhân.Muội muội của hắn chỉ đứng sau hoàng hậu, đều không có cơ hội xen miệng vào chuyện triều chính, ngự thư phòng lại rất ít khi lui tới, nha đầu này thế nhưng còn được làm chức vụ tổng quản ngự thư phòng!Thật sự là hoang đường, từ xưa đến nay, triều đại nào thời thế nào, có loại quan chức này?Tô Mạt cảm giác được sự khinh thị của hắn, cũng không thèm để ý, nàng sai người nhân bưng mấy bát canh do chính mình pha chế đưa tới cho bọn họ uống.Dùng loại đồ dùng thấp hơn so với hoàng đế, nhưng so với nàng cùng đám người Lưu công công sử dụng thì cap cấp hơn.Nàng tự mình bưng đến cho Tô Nhân Vũ, tươi cười với phụ thân.Tô Nhân Vũ thân thiết nhìn nàng một cái, tiếp nhận canh, uống rất thoải mái.Tống tả tướng hừ một tiếng, lại không uống, hắn không uống, những người khác đương nhiên cũng không dám uống.Tô Mạt trong lòng cười, cố ý nói:“Tả tướng đại nhân, đây là ngưng thần tĩnh khí canh, hạ hỏa tĩnh tâm, bệ hạ cũng thích uống. Không bằng uống thử một chén xem sao.”Tống tả tướng lạnh lùng trừng mắt với nàng,“Bổn tướng gia uống không nổi canh của Tô tiểu thư.”Tô Mạt thấy hắn bày ra khí phách như thế, so đo cùng một tiểu cô nương, không khỏi cười,“Tả tướng đại nhân nếu không thích, vây coi như ta nhiều chuyện đi.”
Tô Mạt mím môi,“Bệ hạ, thần nữ có một chuyện......”
Hoàng đế giương lên đôi lông mày rậm,“Không đồng ý.”
Tô Mạt liền cúi đầu không nói.
Lão hồ li, nàng còn chưa nói hắn đã đoán được.
Lúc này cung tì nàng phái đi đến ngự trù trở về, nói danh sách các món ăn
kia đã được làm xong, bữa tối có thể dâng lên bệ hạ ngự dùng rồi.
Bên ngoài đám người Tống tả tướng thấy hoàng đế đi vào nửa ngày cũng không
đi ra, ngược lại nghe thấy cung nữ báo với Tô Mạt việc chuẩn bị ngự
thiện cho bệ hạ.
Lại thấy nàng cầm tấu chương đi ra, quả thực là......
Tức đến méo miệng, trong lòng không ngớt mắng ra những lời cực khó nghe.
Không nghĩ tới hoàng đế lại có khẩu vị này, sớm biết như vậy cũng không cần
phiền toái như vậy, chỉ cần đưa lên mười mấy tiểu nha đầu tuyệt sắc ngây thơ là được rồi.
Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng chuyển hướng về Tô Nhân Vũ, vẻ mặt khinh miệt.
Vẻ mặt Tô Nhân Vũ lạnh lùng, cũng không thèm để ý hắn, tầm mắt lúc đang nhìn đến nữ nhi mới nhu hòa hơn một chút.
Tống tả tướng cao giọng nói:“Tô tiểu thư, bệ hạ sao rồi ?”
Tô Mạt hành lễ, cung kính nói:“Tả tướng đại nhân, bệ hạ đang nghỉ tạm một lúc, rất nhanh sẽ đi ra. Rất mệt nhọc a.”
Tống tả tướng trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, thấy nàng còn nhỏ tuổi, khí độ
trầm ổn, khuôn mặt như hoa như ngọc, da thịt vô cùng mịn màng, quả thật
là một mỹ nhân.
Muội muội của hắn chỉ đứng sau hoàng hậu, đều
không có cơ hội xen miệng vào chuyện triều chính, ngự thư phòng lại rất
ít khi lui tới, nha đầu này thế nhưng còn được làm chức vụ tổng quản ngự thư phòng!
Thật sự là hoang đường, từ xưa đến nay, triều đại nào thời thế nào, có loại quan chức này?
Tô Mạt cảm giác được sự khinh thị của hắn, cũng không thèm để ý, nàng sai
người nhân bưng mấy bát canh do chính mình pha chế đưa tới cho bọn họ
uống.
Dùng loại đồ dùng thấp hơn so với hoàng đế, nhưng so với nàng cùng đám người Lưu công công sử dụng thì cap cấp hơn.
Nàng tự mình bưng đến cho Tô Nhân Vũ, tươi cười với phụ thân.
Tô Nhân Vũ thân thiết nhìn nàng một cái, tiếp nhận canh, uống rất thoải mái.
Tống tả tướng hừ một tiếng, lại không uống, hắn không uống, những người khác đương nhiên cũng không dám uống.
Tô Mạt trong lòng cười, cố ý nói:“Tả tướng đại nhân, đây là ngưng thần
tĩnh khí canh, hạ hỏa tĩnh tâm, bệ hạ cũng thích uống. Không bằng uống
thử một chén xem sao.”
Tống tả tướng lạnh lùng trừng mắt với nàng,“Bổn tướng gia uống không nổi canh của Tô tiểu thư.”
Tô Mạt thấy hắn bày ra khí phách như thế, so đo cùng một tiểu cô nương,
không khỏi cười,“Tả tướng đại nhân nếu không thích, vây coi như ta nhiều chuyện đi.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt mím môi,“Bệ hạ, thần nữ có một chuyện......”Hoàng đế giương lên đôi lông mày rậm,“Không đồng ý.”Tô Mạt liền cúi đầu không nói.Lão hồ li, nàng còn chưa nói hắn đã đoán được.Lúc này cung tì nàng phái đi đến ngự trù trở về, nói danh sách các món ăn kia đã được làm xong, bữa tối có thể dâng lên bệ hạ ngự dùng rồi.Bên ngoài đám người Tống tả tướng thấy hoàng đế đi vào nửa ngày cũng không đi ra, ngược lại nghe thấy cung nữ báo với Tô Mạt việc chuẩn bị ngự thiện cho bệ hạ.Lại thấy nàng cầm tấu chương đi ra, quả thực là......Tức đến méo miệng, trong lòng không ngớt mắng ra những lời cực khó nghe.Không nghĩ tới hoàng đế lại có khẩu vị này, sớm biết như vậy cũng không cần phiền toái như vậy, chỉ cần đưa lên mười mấy tiểu nha đầu tuyệt sắc ngây thơ là được rồi.Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng chuyển hướng về Tô Nhân Vũ, vẻ mặt khinh miệt.Vẻ mặt Tô Nhân Vũ lạnh lùng, cũng không thèm để ý hắn, tầm mắt lúc đang nhìn đến nữ nhi mới nhu hòa hơn một chút.Tống tả tướng cao giọng nói:“Tô tiểu thư, bệ hạ sao rồi ?”Tô Mạt hành lễ, cung kính nói:“Tả tướng đại nhân, bệ hạ đang nghỉ tạm một lúc, rất nhanh sẽ đi ra. Rất mệt nhọc a.”Tống tả tướng trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, thấy nàng còn nhỏ tuổi, khí độ trầm ổn, khuôn mặt như hoa như ngọc, da thịt vô cùng mịn màng, quả thật là một mỹ nhân.Muội muội của hắn chỉ đứng sau hoàng hậu, đều không có cơ hội xen miệng vào chuyện triều chính, ngự thư phòng lại rất ít khi lui tới, nha đầu này thế nhưng còn được làm chức vụ tổng quản ngự thư phòng!Thật sự là hoang đường, từ xưa đến nay, triều đại nào thời thế nào, có loại quan chức này?Tô Mạt cảm giác được sự khinh thị của hắn, cũng không thèm để ý, nàng sai người nhân bưng mấy bát canh do chính mình pha chế đưa tới cho bọn họ uống.Dùng loại đồ dùng thấp hơn so với hoàng đế, nhưng so với nàng cùng đám người Lưu công công sử dụng thì cap cấp hơn.Nàng tự mình bưng đến cho Tô Nhân Vũ, tươi cười với phụ thân.Tô Nhân Vũ thân thiết nhìn nàng một cái, tiếp nhận canh, uống rất thoải mái.Tống tả tướng hừ một tiếng, lại không uống, hắn không uống, những người khác đương nhiên cũng không dám uống.Tô Mạt trong lòng cười, cố ý nói:“Tả tướng đại nhân, đây là ngưng thần tĩnh khí canh, hạ hỏa tĩnh tâm, bệ hạ cũng thích uống. Không bằng uống thử một chén xem sao.”Tống tả tướng lạnh lùng trừng mắt với nàng,“Bổn tướng gia uống không nổi canh của Tô tiểu thư.”Tô Mạt thấy hắn bày ra khí phách như thế, so đo cùng một tiểu cô nương, không khỏi cười,“Tả tướng đại nhân nếu không thích, vây coi như ta nhiều chuyện đi.”