Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 888: Tĩnh điện hạ không hầu hạ nữa 04

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng sai người bưng canh về, thưởng cho nhóm thái giám cung tì đứng vất vả hầu hạ kia uống.Hai cung tì bên người hoàng đế uống rất vui vẻ thích thú bèn hỏi Tô Mạt suốt về cách làm.Tô Mạt cười nói:“Không có gì lợi hại cả, chỉ là tùy tiện lật mấy cuốn sách, rồi nhìn thấy công thức làm. Món này nếu là nhà phú quý giàu có cũng không thèm uống.”Hai cung tì kia kinh ngạc nói:“Đến bực này còn không thích sao?”Băng Kiều dâng trà đi ra, nói:“Đương nhiên là không thích. Nếu không làm gì có suất cho chúng ta uống?”Một cung tì hừ nói:“Thật đúng là kiêu ngạo, thần tử so với bệ hạ còn biết hưởng thụ hơn.”Tô Mạt nhướng mi, nhàn nhã uống canh.Thủ Chính hoàng đế có một ưu điểm, người bên cạnh hắn, dùng rất thích đáng.Hơn nữa cơ bản sẽ không bị người khác mua chuộc.Hắn tín nhiệm nhất tuy chỉ là hai cung tì, Lưu công công cùng Tiền cô cô, ngoài ra còn có mấy người thân cận, ngoài ra nữa chính là ám vệ.Lưu công công, Tiền cô cô là tuyệt đối sẽ không nói lung tung.Nhưng các cung tì xinh đẹp bên cạnh hoàng đế có tác dụng gì, mọi người cũng đều hiểu mà không nói ra.Loại cung tì này thường thay đổi, dựa theo sự yêu thích của hoàng đế, mà các nàng ấy ở bên cạnh hoàng đế trong khoảng thời gian ngắn, nói chuyện cũng có vẻ tùy tiện .Lời nói bên gối là nữ nhân thích tâng bốc.Nhất là nữ nhân không có danh phận.Tô Mạt bởi vì hoàng đế không chịu để nàng đi thăm Hoàng Phủ Cẩn, trong lòng cũng ức chế.Ngày đó ở Kỳ Bàn viện đến ngự thư phòng nàng đã làm sáng tỏ, bản thân tuy là không muốn chết, nhưng cũng rất thích Hoàng Phủ Cẩn.Nếu hắn không dẫn theo nàng tự tử nũa, vậy cứ coi như không có chuyện kia xảy ra đi.Hoàng đế còn cười nói nàng không có nguyên tắc, vừa khiến Hoàng Phủ Cẩn mụ mị đầu óc dẫn đến hồ đồ, bản thân cũng khổ vì tình, không thấy rõ được hoàn cảnh trước mắt.Tô Mạt đương nhiên biết ý hắn đang đánh trống lảng, nhưng nàng vẫn làm bộ không hiểu.Nàng là tiểu nữ nhân, có quyền không hiểu.Làm sao giống bọn nam nhân từng trải kia, một đám đào hoa đa tình.Qua mấy ngày, đám ngự sử tuần phủ mà hoàng đế sai đi xuống phía Nam thị sát đều bị phạt nặng, đồng thời cũng nghe nói chân Hoàng Phủ Cẩn bị thương nặng, chỉ có thể nằm trên giường.

Nàng sai người bưng canh về, thưởng cho nhóm thái giám cung tì đứng vất vả hầu hạ kia uống.

Hai cung tì bên người hoàng đế uống rất vui vẻ thích thú bèn hỏi Tô Mạt suốt về cách làm.

Tô Mạt cười nói:“Không có gì lợi hại cả, chỉ là tùy tiện lật mấy cuốn
sách, rồi nhìn thấy công thức làm. Món này nếu là nhà phú quý giàu có
cũng không thèm uống.”

Hai cung tì kia kinh ngạc nói:“Đến bực này còn không thích sao?”

Băng Kiều dâng trà đi ra, nói:“Đương nhiên là không thích. Nếu không làm gì có suất cho chúng ta uống?”

Một cung tì hừ nói:“Thật đúng là kiêu ngạo, thần tử so với bệ hạ còn biết hưởng thụ hơn.”

Tô Mạt nhướng mi, nhàn nhã uống canh.

Thủ Chính hoàng đế có một ưu điểm, người bên cạnh hắn, dùng rất thích đáng.

Hơn nữa cơ bản sẽ không bị người khác mua chuộc.

Hắn tín nhiệm nhất tuy chỉ là hai cung tì, Lưu công công cùng Tiền cô cô,
ngoài ra còn có mấy người thân cận, ngoài ra nữa chính là ám vệ.

Lưu công công, Tiền cô cô là tuyệt đối sẽ không nói lung tung.

Nhưng các cung tì xinh đẹp bên cạnh hoàng đế có tác dụng gì, mọi người cũng đều hiểu mà không nói ra.

Loại cung tì này thường thay đổi, dựa theo sự yêu thích của hoàng đế, mà các nàng ấy ở bên cạnh hoàng đế trong khoảng thời gian ngắn, nói chuyện
cũng có vẻ tùy tiện .

Lời nói bên gối là nữ nhân thích tâng bốc.

Nhất là nữ nhân không có danh phận.

Tô Mạt bởi vì hoàng đế không chịu để nàng đi thăm Hoàng Phủ Cẩn, trong lòng cũng ức chế.

Ngày đó ở Kỳ Bàn viện đến ngự thư phòng nàng đã làm sáng tỏ, bản thân tuy là không muốn chết, nhưng cũng rất thích Hoàng Phủ Cẩn.

Nếu hắn không dẫn theo nàng tự tử nũa, vậy cứ coi như không có chuyện kia xảy ra đi

.

Hoàng đế còn cười nói nàng không có nguyên tắc, vừa khiến Hoàng Phủ Cẩn mụ
mị đầu óc dẫn đến hồ đồ, bản thân cũng khổ vì tình, không thấy rõ được
hoàn cảnh trước mắt.

Tô Mạt đương nhiên biết ý hắn đang đánh trống lảng, nhưng nàng vẫn làm bộ không hiểu.

Nàng là tiểu nữ nhân, có quyền không hiểu.

Làm sao giống bọn nam nhân từng trải kia, một đám đào hoa đa tình.

Qua mấy ngày, đám ngự sử tuần phủ mà hoàng đế sai đi xuống phía Nam thị sát đều bị phạt nặng, đồng thời cũng nghe nói chân Hoàng Phủ Cẩn bị thương nặng, chỉ có thể nằm trên giường.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng sai người bưng canh về, thưởng cho nhóm thái giám cung tì đứng vất vả hầu hạ kia uống.Hai cung tì bên người hoàng đế uống rất vui vẻ thích thú bèn hỏi Tô Mạt suốt về cách làm.Tô Mạt cười nói:“Không có gì lợi hại cả, chỉ là tùy tiện lật mấy cuốn sách, rồi nhìn thấy công thức làm. Món này nếu là nhà phú quý giàu có cũng không thèm uống.”Hai cung tì kia kinh ngạc nói:“Đến bực này còn không thích sao?”Băng Kiều dâng trà đi ra, nói:“Đương nhiên là không thích. Nếu không làm gì có suất cho chúng ta uống?”Một cung tì hừ nói:“Thật đúng là kiêu ngạo, thần tử so với bệ hạ còn biết hưởng thụ hơn.”Tô Mạt nhướng mi, nhàn nhã uống canh.Thủ Chính hoàng đế có một ưu điểm, người bên cạnh hắn, dùng rất thích đáng.Hơn nữa cơ bản sẽ không bị người khác mua chuộc.Hắn tín nhiệm nhất tuy chỉ là hai cung tì, Lưu công công cùng Tiền cô cô, ngoài ra còn có mấy người thân cận, ngoài ra nữa chính là ám vệ.Lưu công công, Tiền cô cô là tuyệt đối sẽ không nói lung tung.Nhưng các cung tì xinh đẹp bên cạnh hoàng đế có tác dụng gì, mọi người cũng đều hiểu mà không nói ra.Loại cung tì này thường thay đổi, dựa theo sự yêu thích của hoàng đế, mà các nàng ấy ở bên cạnh hoàng đế trong khoảng thời gian ngắn, nói chuyện cũng có vẻ tùy tiện .Lời nói bên gối là nữ nhân thích tâng bốc.Nhất là nữ nhân không có danh phận.Tô Mạt bởi vì hoàng đế không chịu để nàng đi thăm Hoàng Phủ Cẩn, trong lòng cũng ức chế.Ngày đó ở Kỳ Bàn viện đến ngự thư phòng nàng đã làm sáng tỏ, bản thân tuy là không muốn chết, nhưng cũng rất thích Hoàng Phủ Cẩn.Nếu hắn không dẫn theo nàng tự tử nũa, vậy cứ coi như không có chuyện kia xảy ra đi.Hoàng đế còn cười nói nàng không có nguyên tắc, vừa khiến Hoàng Phủ Cẩn mụ mị đầu óc dẫn đến hồ đồ, bản thân cũng khổ vì tình, không thấy rõ được hoàn cảnh trước mắt.Tô Mạt đương nhiên biết ý hắn đang đánh trống lảng, nhưng nàng vẫn làm bộ không hiểu.Nàng là tiểu nữ nhân, có quyền không hiểu.Làm sao giống bọn nam nhân từng trải kia, một đám đào hoa đa tình.Qua mấy ngày, đám ngự sử tuần phủ mà hoàng đế sai đi xuống phía Nam thị sát đều bị phạt nặng, đồng thời cũng nghe nói chân Hoàng Phủ Cẩn bị thương nặng, chỉ có thể nằm trên giường.

Chương 888: Tĩnh điện hạ không hầu hạ nữa 04