Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 892: Hắn luôn thông suốt 04

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Huống hồ hắn cũng không thật sự có ý không cho bọn họ gặp mặt nhau, vốn chỉ muốn hạ thấp sĩ khí của Hoàng Phủ Cẩn mà thôi.Miễn cho hắn trưởng thành rồi liền vô pháp vô thiên tự cho mình là đúng.Không đem hắn người hoàng đế này để vào mắt.Chẳng qua là Tô Mạt da mặt mỏng, bị cự tuyệt một lần, sẽ rất ngại ngần mở miệng cầu xin lần thứ hai.Hoàng Phủ Giác nhận định chuẩn thời cơ, mở miệng vào lúc này, hoàng đế đương nhiên sẽ đáp ứng.Tô Mạt tạ chủ long ân, lại kiểm điểm bản thân, chính mình quá nhỏ mọn đi.Hoàng đế thấy bộ dáng ngây thơ tự trách của nàng, không khỏi cười rộ lên, nói:“Lần trước ngươi làm loại bánh trôi rượu rất ngon, trẫm còn muốn ăn một chén nữa.”Tô Mạt lập tức nói,“Thần nữ sẽ đi làm ngay lập tức.”Một ly rượu bánh trôi liền khiến hoàng đế vui vẻ, buổi tối bầu không khí ở ngự thư phòng cũng không khẩn trương mấy.Mọi người đều thật sự vui vẻ.Tô Mạt cũng có thể sớm một chút trở về Kỳ Bàn viện.Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Giác dẫn người tới đón nàng.Tô Mạt thu thập một chút đồ đem qua cho Hoàng Phủ Cẩn.Hoàng Phủ Giác cười nói:“Mạt nhi, Tề vương phủ cái gì cũng không thiếu .”Tô Mạt chỉ huy Kim Kết cùng Thủy Muội nhanh nhẹn thu thập đồ đạc, lưu lại Hoàng Oanh cùng Lăng Nhược giữ nhà, nàng cười nói:“Chẳng lẽ ta không biết sao? Chẳng qua là Tề vương phủ dù có nhiều thế nào đi nữa, cũng không có đồ tốt như của ta.”Hoàng Phủ Giác cười có vài phần khó hiểu, lập tức nói:“Cũng đúng. Nếu là ta bị thương, Mạt nhi chịu quan tâm một chút thôi, trong lòng ta đây cũng cực vui mừng , đương nhiên vết thương sẽ nhanh chóng mau lành a.”Tô Mạt tránh nói vào vấn đề chính, nói:“Chúng ta là bạn tốt, chẳng lẽ ta sẽ không thật lòng đến thăm ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta giống mụ phù thủy xấu tính, sau lưng rủa ngươi hay sao?”Hoàng Phủ Giác bị nàng trách móc một phen bèn cười rộ lên,“Ta phục ngươi rồi, không dám nói xằng bậy nữa .”Mấy người ngồi lên xe ngựa của Hoàng Phủ Giác, một đường đi thẳng về hướng của Tề vương phủ.Tân nhậm đại quản gia Hầu Anh Hoa đứng chờ sẵn ở cửa, thấy bọn họ đến, lập tức tiến lên hầu hạ.Hắn ở ngoài của sổ xe trả lời:“Ngũ điện hạ, Tô tiểu thư, vương gia chúng ta muốn đích thân ra nghênh đón, nhưng Lưu thái y không cho phép, cho nên, tiểu nhân hầu hạ hai vị đi qua bên chỗ chủ nhân.”Hoàng Phủ Giác vén mành, nói:“Không ngại.”Hầu Anh Hoa liền đem cỗ xe ngựa chuyên dụng bên cạnh để đi vào phía cưa hông.Bên trong nhị môn có cỗ kiệu chuyên dùng để đi vô sâu bên trong, Tô Mạt không có thói quen phô trương nhiều như vậy, nàng nói:“Đi bộ tốt hơn a.”

Huống hồ hắn cũng không thật sự có ý không cho bọn họ gặp mặt nhau, vốn chỉ muốn hạ thấp sĩ khí của Hoàng Phủ Cẩn mà thôi.

Miễn cho hắn trưởng thành rồi liền vô pháp vô thiên tự cho mình là đúng.

Không đem hắn người hoàng đế này để vào mắt.

Chẳng qua là Tô Mạt da mặt mỏng, bị cự tuyệt một lần, sẽ rất ngại ngần mở miệng cầu xin lần thứ hai.

Hoàng Phủ Giác nhận định chuẩn thời cơ, mở miệng vào lúc này, hoàng đế đương nhiên sẽ đáp ứng.

Tô Mạt tạ chủ long ân, lại kiểm điểm bản thân, chính mình quá nhỏ mọn đi.

Hoàng đế thấy bộ dáng ngây thơ tự trách của nàng, không khỏi cười rộ lên,
nói:“Lần trước ngươi làm loại bánh trôi rượu rất ngon, trẫm còn muốn ăn
một chén nữa.”

Tô Mạt lập tức nói,“Thần nữ sẽ đi làm ngay lập tức.”

Một ly rượu bánh trôi liền khiến hoàng đế vui vẻ, buổi tối bầu không khí ở ngự thư phòng cũng không khẩn trương mấy.

Mọi người đều thật sự vui vẻ.

Tô Mạt cũng có thể sớm một chút trở về Kỳ Bàn viện.

Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Giác dẫn người tới đón nàng.

Tô Mạt thu thập một chút đồ đem qua cho Hoàng Phủ Cẩn.

Hoàng Phủ Giác cười nói:“Mạt nhi, Tề vương phủ cái gì cũng không thiếu .”

Tô Mạt chỉ huy Kim Kết cùng Thủy Muội nhanh nhẹn thu thập đồ đạc, lưu lại
Hoàng Oanh cùng Lăng Nhược giữ nhà, nàng cười nói:“Chẳng lẽ ta không
biết sao? Chẳng qua là Tề vương phủ dù có nhiều thế nào đi nữa, cũng
không có đồ tốt như của ta.”

Hoàng Phủ Giác cười có vài phần khó
hiểu, lập tức nói:“Cũng đúng. Nếu là ta bị thương, Mạt nhi chịu quan tâm một chút thôi, trong lòng ta đây cũng cực vui mừng , đương nhiên vết
thương sẽ nhanh chóng mau lành a.”

Tô Mạt tránh nói vào vấn đề
chính, nói:“Chúng ta là bạn tốt, chẳng lẽ ta sẽ không thật lòng đến thăm ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta giống mụ phù thủy xấu tính, sau
lưng rủa ngươi hay sao?”

Hoàng Phủ Giác bị nàng trách móc một phen bèn cười rộ lên,“Ta phục ngươi rồi, không dám nói xằng bậy nữa .”

Mấy người ngồi lên xe ngựa của Hoàng Phủ Giác, một đường đi thẳng về hướng của Tề vương phủ.

Tân nhậm đại quản gia Hầu Anh Hoa đứng chờ sẵn ở cửa, thấy bọn họ đến, lập tức tiến lên hầu hạ.

Hắn ở ngoài của sổ xe trả lời:“Ngũ điện hạ, Tô tiểu thư, vương gia chúng ta muốn đích thân ra nghênh đón, nhưng Lưu thái y không cho phép, cho nên, tiểu nhân hầu hạ hai vị đi qua bên chỗ chủ nhân.”

Hoàng Phủ Giác vén mành, nói:“Không ngại.”

Hầu Anh Hoa liền đem cỗ xe ngựa chuyên dụng bên cạnh để đi vào phía cưa hông.

Bên trong nhị môn có cỗ kiệu chuyên dùng để đi vô sâu bên trong, Tô Mạt
không có thói quen phô trương nhiều như vậy, nàng nói:“Đi bộ tốt hơn a.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Huống hồ hắn cũng không thật sự có ý không cho bọn họ gặp mặt nhau, vốn chỉ muốn hạ thấp sĩ khí của Hoàng Phủ Cẩn mà thôi.Miễn cho hắn trưởng thành rồi liền vô pháp vô thiên tự cho mình là đúng.Không đem hắn người hoàng đế này để vào mắt.Chẳng qua là Tô Mạt da mặt mỏng, bị cự tuyệt một lần, sẽ rất ngại ngần mở miệng cầu xin lần thứ hai.Hoàng Phủ Giác nhận định chuẩn thời cơ, mở miệng vào lúc này, hoàng đế đương nhiên sẽ đáp ứng.Tô Mạt tạ chủ long ân, lại kiểm điểm bản thân, chính mình quá nhỏ mọn đi.Hoàng đế thấy bộ dáng ngây thơ tự trách của nàng, không khỏi cười rộ lên, nói:“Lần trước ngươi làm loại bánh trôi rượu rất ngon, trẫm còn muốn ăn một chén nữa.”Tô Mạt lập tức nói,“Thần nữ sẽ đi làm ngay lập tức.”Một ly rượu bánh trôi liền khiến hoàng đế vui vẻ, buổi tối bầu không khí ở ngự thư phòng cũng không khẩn trương mấy.Mọi người đều thật sự vui vẻ.Tô Mạt cũng có thể sớm một chút trở về Kỳ Bàn viện.Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Giác dẫn người tới đón nàng.Tô Mạt thu thập một chút đồ đem qua cho Hoàng Phủ Cẩn.Hoàng Phủ Giác cười nói:“Mạt nhi, Tề vương phủ cái gì cũng không thiếu .”Tô Mạt chỉ huy Kim Kết cùng Thủy Muội nhanh nhẹn thu thập đồ đạc, lưu lại Hoàng Oanh cùng Lăng Nhược giữ nhà, nàng cười nói:“Chẳng lẽ ta không biết sao? Chẳng qua là Tề vương phủ dù có nhiều thế nào đi nữa, cũng không có đồ tốt như của ta.”Hoàng Phủ Giác cười có vài phần khó hiểu, lập tức nói:“Cũng đúng. Nếu là ta bị thương, Mạt nhi chịu quan tâm một chút thôi, trong lòng ta đây cũng cực vui mừng , đương nhiên vết thương sẽ nhanh chóng mau lành a.”Tô Mạt tránh nói vào vấn đề chính, nói:“Chúng ta là bạn tốt, chẳng lẽ ta sẽ không thật lòng đến thăm ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta giống mụ phù thủy xấu tính, sau lưng rủa ngươi hay sao?”Hoàng Phủ Giác bị nàng trách móc một phen bèn cười rộ lên,“Ta phục ngươi rồi, không dám nói xằng bậy nữa .”Mấy người ngồi lên xe ngựa của Hoàng Phủ Giác, một đường đi thẳng về hướng của Tề vương phủ.Tân nhậm đại quản gia Hầu Anh Hoa đứng chờ sẵn ở cửa, thấy bọn họ đến, lập tức tiến lên hầu hạ.Hắn ở ngoài của sổ xe trả lời:“Ngũ điện hạ, Tô tiểu thư, vương gia chúng ta muốn đích thân ra nghênh đón, nhưng Lưu thái y không cho phép, cho nên, tiểu nhân hầu hạ hai vị đi qua bên chỗ chủ nhân.”Hoàng Phủ Giác vén mành, nói:“Không ngại.”Hầu Anh Hoa liền đem cỗ xe ngựa chuyên dụng bên cạnh để đi vào phía cưa hông.Bên trong nhị môn có cỗ kiệu chuyên dùng để đi vô sâu bên trong, Tô Mạt không có thói quen phô trương nhiều như vậy, nàng nói:“Đi bộ tốt hơn a.”

Chương 892: Hắn luôn thông suốt 04