Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 893: Hắn luôn thông suốt 05
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhân tiện cũng ngắm nhìn quang cảnh ở đây mà trước kia chưa từng xem qua, bởi vì từ quận vương thăng lên vương gia, diện tích Vương phủ tựa hồ lớn hơn rất nhiều.Hầu Anh Hoa liền phân phó người vội vàng dỡ xe của ngũ điện hạ xuống, dắt ngựa đi cho ăn cỏ.Hắn thì tự mình đi cùng bọn họ về hướng việnnơi mà Hoàng Phủ Cẩn tu dưỡng.Đi trong chốc lát, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng nói nhao nhao, sau đó có tiếng mụ mụ bước nhanh tiến vào, nàng ta chạy tới nói với đại quản gia:“Đại quản gia, bên ngoài có gã sai vặt nói Tống gia tiểu thư cùng ngũ công tử đến đây, đang ở bên ngoài răn dạy người hầu nhà chúng ta.”Khuôn mặt Hầu Anh Hoa trầm xuống, giáo huấn:“Không nhìn thấy ta đang hầu hạ ngũ điện hạ cùng Tô tiểu thư sao? Đừng vì mấy chuyện linh tinh đó mà bẩm báo. Cứ nói là vương gia không thoải mái, không tiếp khách lạ.”Mụ mụ lập tức đi truyền lời.Hầu Anh Hoa lại vội chắp tay nhận lõi với hai người, Tô Mạt không để tâm, Hoàng Phủ Giác nói:“Cũng không có gì lớn lao, ngươi cứ đi xem sao. Để bọn họ dẫn đường cũng được.”Đi theo ngũ hoàng tử ngoại trừ bốn năm người tùy tùng, còn có bốn nha đầu của Tô Mạt, mặt khác còn có ba người hầu ở Vương phủ.Hoàng Phủ Giác kêu bọn họ dẫn đường, Hầu Anh Hoa liền nhìn một gã sai vặt ra dấu kêu hắn chạy đi trước để bẩm báo với chủ nhân.Đoàn người qua hai cửa lớn, xuyên qua một tòa đại đường, lại xuyên qua một tiền sảnh, đến mặt sau thượng phòng.“Ngũ điện hạ, Tô tiểu thư, gia chúng ta ở trong khóa viện bên cạnh cửa tròn bên kia, xin mời đi bên này.”Bởi vì Hoàng Phủ Cẩn còn chưa thành thân, gã sai vặt cũng chưa trưởng thành, cho nên cũng không để cho nha đầu khác dẫn đường, tự mình dẫn theo vài người đi theo hướng đông.Một đường đi tới, nhưng thật ra cũng đi mất lúc lâu, Tô Mạt cũng không phiền, một bên thưởng thức kiến trúc tráng lệ hùng vĩ, một bên suy nghĩ.Qua cửa tròn, là năm gian chính phòng hơi thấp một chút, cảnh trí trong viện cực kì tú lệ, danh hoa kì thụ , rất là khác biệt.Hoàng Phủ Cẩn đứng ở cửa chính phòng, dưới nách có cái quải trượng, cười với Tô Mạt.Hoàng Phủ Giới lải nhải ở bên cạnh:“Nhị ca, Lưu thái y nói ngươi nằm trên giường nghỉ ngơi, đặt cao chân lên, ngươi sao luôn không nghe lời a. Ngươi nằm trên giường Ngũ Ca còn nói ngươi giả bệnh, hiện tại ngươi còn xuống đất!”Nói xong hắn quyệt miệng, ngẩng đầu trừng mắt về hướng Hoàng Phủ Giác.Hoàng Phủ Giác tiến lên phía trước hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn, cười nói:“Thất đệ sao lại đi cáo trạng như thế, ta chỉ là chọc Mạt nhi chơi thôi, ngươi sao lại tưởng thật ? Đúng không, Mạt nhi?”
Nhân tiện cũng ngắm
nhìn quang cảnh ở đây mà trước kia chưa từng xem qua, bởi vì từ quận
vương thăng lên vương gia, diện tích Vương phủ tựa hồ lớn hơn rất nhiều.
Hầu Anh Hoa liền phân phó người vội vàng dỡ xe của ngũ điện hạ xuống, dắt ngựa đi cho ăn cỏ.
Hắn thì tự mình đi cùng bọn họ về hướng việnnơi mà Hoàng Phủ Cẩn tu dưỡng.
Đi trong chốc lát, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng nói nhao nhao, sau đó
có tiếng mụ mụ bước nhanh tiến vào, nàng ta chạy tới nói với đại quản
gia:“Đại quản gia, bên ngoài có gã sai vặt nói Tống gia tiểu thư cùng
ngũ công tử đến đây, đang ở bên ngoài răn dạy người hầu nhà chúng ta.”
Khuôn mặt Hầu Anh Hoa trầm xuống, giáo huấn:“Không nhìn thấy ta đang hầu hạ
ngũ điện hạ cùng Tô tiểu thư sao? Đừng vì mấy chuyện linh tinh đó mà bẩm báo. Cứ nói là vương gia không thoải mái, không tiếp khách lạ.”
Mụ mụ lập tức đi truyền lời.
Hầu Anh Hoa lại vội chắp tay nhận lõi với hai người, Tô Mạt không để tâm,
Hoàng Phủ Giác nói:“Cũng không có gì lớn lao, ngươi cứ đi xem sao. Để
bọn họ dẫn đường cũng được.”
Đi theo ngũ hoàng tử ngoại trừ bốn năm người tùy tùng, còn có bốn nha đầu của Tô Mạt, mặt khác còn có ba người hầu ở Vương phủ.
Hoàng Phủ Giác kêu bọn họ dẫn đường, Hầu Anh Hoa liền nhìn một gã sai vặt ra dấu kêu hắn chạy đi trước để bẩm báo với chủ nhân.
Đoàn người qua hai cửa lớn, xuyên qua một tòa đại đường, lại xuyên qua một tiền sảnh, đến mặt sau thượng phòng.
“Ngũ điện hạ, Tô tiểu thư, gia chúng ta ở trong khóa viện bên cạnh cửa tròn bên kia, xin mời đi bên này.”
Bởi vì Hoàng Phủ Cẩn còn chưa thành thân, gã sai vặt cũng chưa trưởng
thành, cho nên cũng không để cho nha đầu khác dẫn đường, tự mình dẫn
theo vài người đi theo hướng đông.
Một đường đi tới, nhưng thật
ra cũng đi mất lúc lâu, Tô Mạt cũng không phiền, một bên thưởng thức
kiến trúc tráng lệ hùng vĩ, một bên suy nghĩ.
Qua cửa tròn, là năm gian chính phòng hơi thấp một chút, cảnh trí trong viện cực kì tú lệ, danh hoa kì thụ , rất là khác biệt.
Hoàng Phủ Cẩn đứng ở cửa chính phòng, dưới nách có cái quải trượng, cười với Tô Mạt.
Hoàng Phủ Giới lải nhải ở bên cạnh:“Nhị ca, Lưu thái y nói ngươi nằm trên
giường nghỉ ngơi, đặt cao chân lên, ngươi sao luôn không nghe lời a.
Ngươi nằm trên giường Ngũ Ca còn nói ngươi giả bệnh, hiện tại ngươi còn
xuống đất!”
Nói xong hắn quyệt miệng, ngẩng đầu trừng mắt về hướng Hoàng Phủ Giác.
Hoàng Phủ Giác tiến lên phía trước hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn, cười nói:“Thất
đệ sao lại đi cáo trạng như thế, ta chỉ là chọc Mạt nhi chơi thôi, ngươi sao lại tưởng thật ? Đúng không, Mạt nhi?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhân tiện cũng ngắm nhìn quang cảnh ở đây mà trước kia chưa từng xem qua, bởi vì từ quận vương thăng lên vương gia, diện tích Vương phủ tựa hồ lớn hơn rất nhiều.Hầu Anh Hoa liền phân phó người vội vàng dỡ xe của ngũ điện hạ xuống, dắt ngựa đi cho ăn cỏ.Hắn thì tự mình đi cùng bọn họ về hướng việnnơi mà Hoàng Phủ Cẩn tu dưỡng.Đi trong chốc lát, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng nói nhao nhao, sau đó có tiếng mụ mụ bước nhanh tiến vào, nàng ta chạy tới nói với đại quản gia:“Đại quản gia, bên ngoài có gã sai vặt nói Tống gia tiểu thư cùng ngũ công tử đến đây, đang ở bên ngoài răn dạy người hầu nhà chúng ta.”Khuôn mặt Hầu Anh Hoa trầm xuống, giáo huấn:“Không nhìn thấy ta đang hầu hạ ngũ điện hạ cùng Tô tiểu thư sao? Đừng vì mấy chuyện linh tinh đó mà bẩm báo. Cứ nói là vương gia không thoải mái, không tiếp khách lạ.”Mụ mụ lập tức đi truyền lời.Hầu Anh Hoa lại vội chắp tay nhận lõi với hai người, Tô Mạt không để tâm, Hoàng Phủ Giác nói:“Cũng không có gì lớn lao, ngươi cứ đi xem sao. Để bọn họ dẫn đường cũng được.”Đi theo ngũ hoàng tử ngoại trừ bốn năm người tùy tùng, còn có bốn nha đầu của Tô Mạt, mặt khác còn có ba người hầu ở Vương phủ.Hoàng Phủ Giác kêu bọn họ dẫn đường, Hầu Anh Hoa liền nhìn một gã sai vặt ra dấu kêu hắn chạy đi trước để bẩm báo với chủ nhân.Đoàn người qua hai cửa lớn, xuyên qua một tòa đại đường, lại xuyên qua một tiền sảnh, đến mặt sau thượng phòng.“Ngũ điện hạ, Tô tiểu thư, gia chúng ta ở trong khóa viện bên cạnh cửa tròn bên kia, xin mời đi bên này.”Bởi vì Hoàng Phủ Cẩn còn chưa thành thân, gã sai vặt cũng chưa trưởng thành, cho nên cũng không để cho nha đầu khác dẫn đường, tự mình dẫn theo vài người đi theo hướng đông.Một đường đi tới, nhưng thật ra cũng đi mất lúc lâu, Tô Mạt cũng không phiền, một bên thưởng thức kiến trúc tráng lệ hùng vĩ, một bên suy nghĩ.Qua cửa tròn, là năm gian chính phòng hơi thấp một chút, cảnh trí trong viện cực kì tú lệ, danh hoa kì thụ , rất là khác biệt.Hoàng Phủ Cẩn đứng ở cửa chính phòng, dưới nách có cái quải trượng, cười với Tô Mạt.Hoàng Phủ Giới lải nhải ở bên cạnh:“Nhị ca, Lưu thái y nói ngươi nằm trên giường nghỉ ngơi, đặt cao chân lên, ngươi sao luôn không nghe lời a. Ngươi nằm trên giường Ngũ Ca còn nói ngươi giả bệnh, hiện tại ngươi còn xuống đất!”Nói xong hắn quyệt miệng, ngẩng đầu trừng mắt về hướng Hoàng Phủ Giác.Hoàng Phủ Giác tiến lên phía trước hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn, cười nói:“Thất đệ sao lại đi cáo trạng như thế, ta chỉ là chọc Mạt nhi chơi thôi, ngươi sao lại tưởng thật ? Đúng không, Mạt nhi?”