Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 898: Một cục đá ném trúng mấy con chim?05
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhịn không được muốn mắng chửi người, mặt ngoài lại cười càng ngọt ngào hơn nữa.Tống Ngũ chỉ cảm thấy mí mắt giật liên tục, vội ngăn Tống Dung Hoa,“Tiểu muội, đừng náo loạn nữa . Nhanh đi đưa lễ vật.”Lúc này, đụng phải tiểu ma nữ, đương nhiên chạy là thượng sách, còn tâm trạng quản những cái khác a.Tống Ngũ thầm muốn chạy trốn.Tống Dung Hoa thấy Tô Mạt thế nhưng lại cười nịnh nọt với mình như vậy, liền nghĩ rằng nàng là ghen tị với mình, hâm mộ mình, liền tỏ ra bộ dạng ưỡn ngực rất đắc ý, so với dáng người khô cằn kia của Tô Mạt, dáng dấp của mình xem như phát dục sớm.Tô Mạt như muốn ói, xác khô a, ngươi còn tuổi nhỏ, có ưỡn ra nữa cũng chả có hàng họ gì.“Tô Mạt, Tề vương điện hạ ở nơi nào? Ngươi khẳng định không biết đúng không!”Tống Dung Hoa tự cho là đúng dùng phép khích tướng.Tô Mạt đôi mi thanh tú lập tức dựng thẳng lên,“Ai nói ta không biết, ngươi mới không biết đó.”Tống Dung Hoa thấy nàng thế nhưng bị mắc mưu, trong lòng mừng thầm, kinh thường nói:“Ngươi biết, ngươi biết thì tại sao phải tránh ở sau tường nghe lén ta nói chuyện?”Tô Mạt bĩu môi,“Ai nghe lén ? Ta là nhìn thấy hai con bọ phân đang đẩy một cục phân a, cũng không biết đẩy đi đâu, con cái muốn đi phía trái, con công muốn đi hướng phải. Kết quả thiếu chút nữa đánh nhau, rất vui a.”Tống Dung Hoa cũng không biết nàng nói đến con bọ phân là con gì, liền nhịn không được hiếu kỳ nói:“Ngươi gạt người.”Tống Ngũ nghe thấy không ổn, vội kéo tay Tống Dung Hoa,“Tiểu muội, đi bái phỏng Tề vương quan trọng hơn.”Tống Dung Hoa trừng mắt với Tô Mạt,“Mau dẫn chúng ta đi gặp Tề vương điện hạ.”Tô Mạt đè thấp giọng nói, bàn tay nhỏ bé đặt ở bên miệng, nói:“Không được a, hắn đang bận a.”Trên mặt nàng lộ ra biểu tình thương tâm.Tống Dung Hoa ngẩn ra, có chuyện gì ?Tô Mạt chỉ chỉ vào phía sau hậu viện, thấp giọng nói:“Hắn, què chân, cùng đấm cơ thiếp mỹ mạo đang vui đùa kìa .”Mặt Tống Dung Hoa lập tức đỏ, nàng biết Tô Mạt nói vui đùa có ý tứ gì, khẳng định là giống như đại ca bọn họ đùa giỡn đám nha hoàn trong nhà.Nàng trợn mắt lên phẫn nộ nói:“Đám hồ ly tinh!”Tô Mạt gật đầu, gắng sức nói:“Tống tiểu thư vẫn nên đừng gây chuyện, ngươi không thể trêu vào các nàng ấy, các nàng ấy là do bệ hạ ban cho Tề vương điện hạ .”
Tô Mạt nhịn không được muốn mắng chửi người, mặt ngoài lại cười càng ngọt ngào hơn nữa.
Tống Ngũ chỉ cảm thấy mí mắt giật liên tục, vội ngăn Tống Dung Hoa,“Tiểu muội, đừng náo loạn nữa . Nhanh đi đưa lễ vật.”
Lúc này, đụng phải tiểu ma nữ, đương nhiên chạy là thượng sách, còn tâm trạng quản những cái khác a.
Tống Ngũ thầm muốn chạy trốn.
Tống Dung Hoa thấy Tô Mạt thế nhưng lại cười nịnh nọt với mình như vậy, liền nghĩ rằng nàng là ghen tị với mình, hâm mộ mình, liền tỏ ra bộ dạng ưỡn ngực rất đắc ý, so với dáng người khô cằn kia của Tô Mạt, dáng dấp của
mình xem như phát dục sớm.
Tô Mạt như muốn ói, xác khô a, ngươi còn tuổi nhỏ, có ưỡn ra nữa cũng chả có hàng họ gì.
“Tô Mạt, Tề vương điện hạ ở nơi nào? Ngươi khẳng định không biết đúng không!”
Tống Dung Hoa tự cho là đúng dùng phép khích tướng.
Tô Mạt đôi mi thanh tú lập tức dựng thẳng lên,“Ai nói ta không biết, ngươi mới không biết đó.”
Tống Dung Hoa thấy nàng thế nhưng bị mắc mưu, trong lòng mừng thầm, kinh
thường nói:“Ngươi biết, ngươi biết thì tại sao phải tránh ở sau tường
nghe lén ta nói chuyện?”
Tô Mạt bĩu môi,“Ai nghe lén ? Ta là nhìn thấy hai con bọ phân đang đẩy một cục phân a, cũng không biết đẩy đi
đâu, con cái muốn đi phía trái, con công muốn đi hướng phải. Kết quả
thiếu chút nữa đánh nhau, rất vui a.”
Tống Dung Hoa cũng không biết nàng nói đến con bọ phân là con gì, liền nhịn không được hiếu kỳ nói:“Ngươi gạt người.”
Tống Ngũ nghe thấy không ổn, vội kéo tay Tống Dung Hoa,“Tiểu muội, đi bái phỏng Tề vương quan trọng hơn.”
Tống Dung Hoa trừng mắt với Tô Mạt,“Mau dẫn chúng ta đi gặp Tề vương điện hạ.”
Tô Mạt đè thấp giọng nói, bàn tay nhỏ bé đặt ở bên miệng, nói:“Không được a, hắn đang bận a.”
Trên mặt nàng lộ ra biểu tình thương tâm.
Tống Dung Hoa ngẩn ra, có chuyện gì ?
Tô Mạt chỉ chỉ vào phía sau hậu viện, thấp giọng nói:“Hắn, què chân, cùng đấm cơ thiếp mỹ mạo đang vui đùa kìa .”
Mặt Tống Dung Hoa lập tức đỏ, nàng biết Tô Mạt nói vui đùa có ý tứ gì,
khẳng định là giống như đại ca bọn họ đùa giỡn đám nha hoàn trong nhà.
Nàng trợn mắt lên phẫn nộ nói:“Đám hồ ly tinh!”
Tô Mạt gật đầu, gắng sức nói:“Tống tiểu thư vẫn nên đừng gây chuyện, ngươi không thể trêu vào các nàng ấy, các nàng ấy là do bệ hạ ban cho Tề
vương điện hạ .”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhịn không được muốn mắng chửi người, mặt ngoài lại cười càng ngọt ngào hơn nữa.Tống Ngũ chỉ cảm thấy mí mắt giật liên tục, vội ngăn Tống Dung Hoa,“Tiểu muội, đừng náo loạn nữa . Nhanh đi đưa lễ vật.”Lúc này, đụng phải tiểu ma nữ, đương nhiên chạy là thượng sách, còn tâm trạng quản những cái khác a.Tống Ngũ thầm muốn chạy trốn.Tống Dung Hoa thấy Tô Mạt thế nhưng lại cười nịnh nọt với mình như vậy, liền nghĩ rằng nàng là ghen tị với mình, hâm mộ mình, liền tỏ ra bộ dạng ưỡn ngực rất đắc ý, so với dáng người khô cằn kia của Tô Mạt, dáng dấp của mình xem như phát dục sớm.Tô Mạt như muốn ói, xác khô a, ngươi còn tuổi nhỏ, có ưỡn ra nữa cũng chả có hàng họ gì.“Tô Mạt, Tề vương điện hạ ở nơi nào? Ngươi khẳng định không biết đúng không!”Tống Dung Hoa tự cho là đúng dùng phép khích tướng.Tô Mạt đôi mi thanh tú lập tức dựng thẳng lên,“Ai nói ta không biết, ngươi mới không biết đó.”Tống Dung Hoa thấy nàng thế nhưng bị mắc mưu, trong lòng mừng thầm, kinh thường nói:“Ngươi biết, ngươi biết thì tại sao phải tránh ở sau tường nghe lén ta nói chuyện?”Tô Mạt bĩu môi,“Ai nghe lén ? Ta là nhìn thấy hai con bọ phân đang đẩy một cục phân a, cũng không biết đẩy đi đâu, con cái muốn đi phía trái, con công muốn đi hướng phải. Kết quả thiếu chút nữa đánh nhau, rất vui a.”Tống Dung Hoa cũng không biết nàng nói đến con bọ phân là con gì, liền nhịn không được hiếu kỳ nói:“Ngươi gạt người.”Tống Ngũ nghe thấy không ổn, vội kéo tay Tống Dung Hoa,“Tiểu muội, đi bái phỏng Tề vương quan trọng hơn.”Tống Dung Hoa trừng mắt với Tô Mạt,“Mau dẫn chúng ta đi gặp Tề vương điện hạ.”Tô Mạt đè thấp giọng nói, bàn tay nhỏ bé đặt ở bên miệng, nói:“Không được a, hắn đang bận a.”Trên mặt nàng lộ ra biểu tình thương tâm.Tống Dung Hoa ngẩn ra, có chuyện gì ?Tô Mạt chỉ chỉ vào phía sau hậu viện, thấp giọng nói:“Hắn, què chân, cùng đấm cơ thiếp mỹ mạo đang vui đùa kìa .”Mặt Tống Dung Hoa lập tức đỏ, nàng biết Tô Mạt nói vui đùa có ý tứ gì, khẳng định là giống như đại ca bọn họ đùa giỡn đám nha hoàn trong nhà.Nàng trợn mắt lên phẫn nộ nói:“Đám hồ ly tinh!”Tô Mạt gật đầu, gắng sức nói:“Tống tiểu thư vẫn nên đừng gây chuyện, ngươi không thể trêu vào các nàng ấy, các nàng ấy là do bệ hạ ban cho Tề vương điện hạ .”