Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 899: Một cục đá ném trúng mấy con chim?06
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tống Dung Hoa hừ nói:“Bệ hạ ban cho, chính là đám a miêu a cẩu, hoặc là giống như tranh chữ, đều là đồ chơi của điện hạ. Ta dù sao là người sẽ tiến vào cửa Vương phủ, chẳng lẽ còn không trị được mấy người phụ nhân đó sao?”Tống Ngũ tự xưng da mặt thiết dày, hiện tại cũng nhịn không được muốn vã mồ hôi lạnh.Tiểu muội từ lúc nghe được chuyện trong cung truyền ra rằng hoàng đế là muốn đem nàng cùng Tô Mạt đều gả cho Hoàng Phủ Cẩn, nàng quả thực giống như bị trích thuốc điên khùng, như đã trở nên điên dại.Cả ngày hận không thể đứng ở Tề vương phủ, bảo vệ Hoàng Phủ Cẩn, thẳng đến lúc thành thân.Phụ thân cả ngày bận việc đại sự, căn bản cho tới bây giờ cũng không quản tử nữ, gia gia lại chỉ biết cưng chiều, vẫn nói Dung Hoa nhu thuận hiểu chuyện.Ở nhà, ỷ vào tổ phụ tổ mẫu yêu thương, nàng chính là bá vương.Thế cho nên khi xuất môn, cũng không có ý thức khiêm nhường, coi mình là trung tâm vũ trụ, luôn cảm thấy trên đời này mọi người đều phải sủng nịch mình, phụ thuộc, làm theo ý mình.Nếu không thuận theo tâm ý, không được!Hiển nhiên Tô Mạt lấy nàng làm ngòi súng phát nổ.Nàng đương nhiên còn muốn xông lên phía trước nữa.Tống Ngũ thật sự là khóc không ra nước mắt.Tô Mạt xua tay nói:“Tống tiểu thư, tuy rằng ngươi lợi hại, vẫn là đừng xông qua đó, dù sao đây là Vương phủ, cũng không phải là Tống gia đâu.”Tống Dung Hoa trực tiếp như bị một ngọn lửa xông thẳng lên đỉnh đầu, còn có chuyện nàng quản không được?Tống Ngũ vội vàng kéo nàng,“Tiểu muội, đừng tùy hứng!”Tống Dung Hoa nổi giận với Tống Ngũ,“Ngươi vẫn là nam nhân sao? Có phải chơi đùa với nam nhân bị nam nhân chơi lai hả, ngươi cũng không biết chính mình là nam nhân hay là nữ nhân? Không đến giúp ta, ngược lại đi giúp người khác?”Chọc cho Tỗng Ngũ đôi con ngươi đen ngòm lại, đụng phải ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Tô Mạt, hắn làm sao còn mặt mũi nữa, phất tay áo nói:“Ngươi liền làm đi, ta đi đây.”Nói xong quay đầu bước đi.Hầu Anh Hoa chỉ coi mình là người tàng hình, hai người này dù là ai hắn cũng đắc tội không nổi a.Nhất là nhìn thấy Tô Mạt trong đôi mắt sáng loang kia phát ra loại ánh sáng gian xảo, tựa tiếu phi tiếu, hắn liền cảm thấy trái tim đập bịch bịch.Tống Dung Hoa một cước đá văng của chính phòng, sau đó xông vào bên trong.Tô Mạt vội cười hì hì theo sau, Hầu Anh Hoa do dự một chút, quyết định vẫn là đi trước bẩm báo với chủ tử.Mà Hoàng Phủ Giới tò mò cũng đi theo Tô Mạt vọt vào.
Tống Dung Hoa hừ
nói:“Bệ hạ ban cho, chính là đám a miêu a cẩu, hoặc là giống như tranh
chữ, đều là đồ chơi của điện hạ. Ta dù sao là người sẽ tiến vào cửa
Vương phủ, chẳng lẽ còn không trị được mấy người phụ nhân đó sao?”
Tống Ngũ tự xưng da mặt thiết dày, hiện tại cũng nhịn không được muốn vã mồ hôi lạnh.
Tiểu muội từ lúc nghe được chuyện trong cung truyền ra rằng hoàng đế là muốn đem nàng cùng Tô Mạt đều gả cho Hoàng Phủ Cẩn, nàng quả thực giống như
bị trích thuốc điên khùng, như đã trở nên điên dại.
Cả ngày hận không thể đứng ở Tề vương phủ, bảo vệ Hoàng Phủ Cẩn, thẳng đến lúc thành thân.
Phụ thân cả ngày bận việc đại sự, căn bản cho tới bây giờ cũng không quản
tử nữ, gia gia lại chỉ biết cưng chiều, vẫn nói Dung Hoa nhu thuận hiểu
chuyện.
Ở nhà, ỷ vào tổ phụ tổ mẫu yêu thương, nàng chính là bá vương.
Thế cho nên khi xuất môn, cũng không có ý thức khiêm nhường, coi mình là
trung tâm vũ trụ, luôn cảm thấy trên đời này mọi người đều phải sủng
nịch mình, phụ thuộc, làm theo ý mình.
Nếu không thuận theo tâm ý, không được!
Hiển nhiên Tô Mạt lấy nàng làm ngòi súng phát nổ.
Nàng đương nhiên còn muốn xông lên phía trước nữa.
Tống Ngũ thật sự là khóc không ra nước mắt.
Tô Mạt xua tay nói:“Tống tiểu thư, tuy rằng ngươi lợi hại, vẫn là đừng
xông qua đó, dù sao đây là Vương phủ, cũng không phải là Tống gia đâu.”
Tống Dung Hoa trực tiếp như bị một ngọn lửa xông thẳng lên đỉnh đầu, còn có chuyện nàng quản không được?
Tống Ngũ vội vàng kéo nàng,“Tiểu muội, đừng tùy hứng!”
Tống Dung Hoa nổi giận với Tống Ngũ,“Ngươi vẫn là nam nhân sao? Có phải chơi đùa với nam nhân bị nam nhân chơi lai hả, ngươi cũng không biết chính
mình là nam nhân hay là nữ nhân? Không đến giúp ta, ngược lại đi giúp
người khác?”
Chọc cho Tỗng Ngũ đôi con ngươi đen ngòm lại, đụng
phải ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Tô Mạt, hắn làm sao còn mặt mũi nữa,
phất tay áo nói:“Ngươi liền làm đi, ta đi đây.”
Nói xong quay đầu bước đi.
Hầu Anh Hoa chỉ coi mình là người tàng hình, hai người này dù là ai hắn cũng đắc tội không nổi a.
Nhất là nhìn thấy Tô Mạt trong đôi mắt sáng loang kia phát ra loại ánh sáng
gian xảo, tựa tiếu phi tiếu, hắn liền cảm thấy trái tim đập bịch bịch.
Tống Dung Hoa một cước đá văng của chính phòng, sau đó xông vào bên trong.
Tô Mạt vội cười hì hì theo sau, Hầu Anh Hoa do dự một chút, quyết định vẫn là đi trước bẩm báo với chủ tử.
Mà Hoàng Phủ Giới tò mò cũng đi theo Tô Mạt vọt vào.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tống Dung Hoa hừ nói:“Bệ hạ ban cho, chính là đám a miêu a cẩu, hoặc là giống như tranh chữ, đều là đồ chơi của điện hạ. Ta dù sao là người sẽ tiến vào cửa Vương phủ, chẳng lẽ còn không trị được mấy người phụ nhân đó sao?”Tống Ngũ tự xưng da mặt thiết dày, hiện tại cũng nhịn không được muốn vã mồ hôi lạnh.Tiểu muội từ lúc nghe được chuyện trong cung truyền ra rằng hoàng đế là muốn đem nàng cùng Tô Mạt đều gả cho Hoàng Phủ Cẩn, nàng quả thực giống như bị trích thuốc điên khùng, như đã trở nên điên dại.Cả ngày hận không thể đứng ở Tề vương phủ, bảo vệ Hoàng Phủ Cẩn, thẳng đến lúc thành thân.Phụ thân cả ngày bận việc đại sự, căn bản cho tới bây giờ cũng không quản tử nữ, gia gia lại chỉ biết cưng chiều, vẫn nói Dung Hoa nhu thuận hiểu chuyện.Ở nhà, ỷ vào tổ phụ tổ mẫu yêu thương, nàng chính là bá vương.Thế cho nên khi xuất môn, cũng không có ý thức khiêm nhường, coi mình là trung tâm vũ trụ, luôn cảm thấy trên đời này mọi người đều phải sủng nịch mình, phụ thuộc, làm theo ý mình.Nếu không thuận theo tâm ý, không được!Hiển nhiên Tô Mạt lấy nàng làm ngòi súng phát nổ.Nàng đương nhiên còn muốn xông lên phía trước nữa.Tống Ngũ thật sự là khóc không ra nước mắt.Tô Mạt xua tay nói:“Tống tiểu thư, tuy rằng ngươi lợi hại, vẫn là đừng xông qua đó, dù sao đây là Vương phủ, cũng không phải là Tống gia đâu.”Tống Dung Hoa trực tiếp như bị một ngọn lửa xông thẳng lên đỉnh đầu, còn có chuyện nàng quản không được?Tống Ngũ vội vàng kéo nàng,“Tiểu muội, đừng tùy hứng!”Tống Dung Hoa nổi giận với Tống Ngũ,“Ngươi vẫn là nam nhân sao? Có phải chơi đùa với nam nhân bị nam nhân chơi lai hả, ngươi cũng không biết chính mình là nam nhân hay là nữ nhân? Không đến giúp ta, ngược lại đi giúp người khác?”Chọc cho Tỗng Ngũ đôi con ngươi đen ngòm lại, đụng phải ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Tô Mạt, hắn làm sao còn mặt mũi nữa, phất tay áo nói:“Ngươi liền làm đi, ta đi đây.”Nói xong quay đầu bước đi.Hầu Anh Hoa chỉ coi mình là người tàng hình, hai người này dù là ai hắn cũng đắc tội không nổi a.Nhất là nhìn thấy Tô Mạt trong đôi mắt sáng loang kia phát ra loại ánh sáng gian xảo, tựa tiếu phi tiếu, hắn liền cảm thấy trái tim đập bịch bịch.Tống Dung Hoa một cước đá văng của chính phòng, sau đó xông vào bên trong.Tô Mạt vội cười hì hì theo sau, Hầu Anh Hoa do dự một chút, quyết định vẫn là đi trước bẩm báo với chủ tử.Mà Hoàng Phủ Giới tò mò cũng đi theo Tô Mạt vọt vào.