Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 901: Đối đãi tình địch cần tỏ ra khí thế 1
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mấu chốt là ở trong suy nghĩ của bọn họ, cho dù là có yêu một nữ nhân đi chăng nữa, cũng không tồn tại quan niệm vì nàng ấy mà thủ thân như ngọc.Đây mới là chuyện khiến nàng nhức đầu a.Nếu Hoàng Phủ Cẩn cũng như vậy, nàng......Nàng nghiến răng nghiến lợi, không ghen tị không nổi điên mới là lạ.Đương nhiên, về lí trí thì nàng tin tưởng, Hoàng Phủ Cẩn không phản bội nàng.Nhưng nữ nhân vốn đa nghi nên nàng vẫn có chút hoài nghi.Đều nói nam nhân là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, hắn đều đã lớn như vậy, chẳng lẽ vẫn nhịn được sao?Đêm khuya khoắt Tô Mạt cũng cắn chăn suy nghĩ về chuyện này, hơn nữa càng tỏ ra có chút bất an về vấn đề này.Hôm nay đến đây, phải làm cho rõ ràng, đương nhiên, tự mình nói khó chút khó xử, hơn nữa Hoàng Phủ Cẩn cũng không có khả năng nói với nàng chuyện ấy.Mở miệng không nổi nha!Vạn nhất hắn chê mình ghen tuông?Vậy nàng sẽ cắt đứt với hắn a, hay là chịu đựng nha......Nàng cảm thấy rất rối rắm, quả thực là rất ức chế a.Bất quá dựa vào tính tình của nàng mà nói, sẽ không la lối ồn ào, cũng tuyệt đối sẽ không băn khoăn nhiều.Thậm chí ngay cả biểu hiện cũng sẽ không lộ ra ngoài.Dù sao hắn cũng là vương gia, hiện tại đã trưởng thành, về sau vấn đề ban thưởng nữ nhân tuyệt đối sẽ không ít đâu.Nàng phải đối mặt một cách lý trí.Hơn nữa phải tự tin, phải tin tưởng hắn.Cho nên hắn quyết định đến nhất chiêu “Đường cong cứu quốc”, lợi dụng tính tình bá đạo của Tống Dung Hoa để thử nghiệm, thuận tiện –Tốt nhất có thể làm luôn một mẻ lưới giải quyết luôn vấn đề của Tống Dung Hoa nữa.Huống hồ, lúc hoàng đế bức hôn, thái độ kiên quyết dứt khoát rõ ràng của Hoàng Phủ Cẩn, làm cho nàng rất cảm động, rất vui mừng.Vấn đề tứ hôn sẽ không là vấn đề nan giải của Hoàng Phủ Cẩn mà còn là của nàng nữa, nàng không thể chỉ mong muốn nam nhân đối với nàng chung tình, mà không thể hiện gì hết.Điều đáng vui mừng là, xem ra trước mắt, tình cảm Hoàng Phủ Cẩn đối với nàng là như kiểu cưng chiều vô nguyên tắc, nàng làm cái gì hắn cơ hồ cũng sẽ không phản đối.Bằng không, nếu nàng khi dễ Tống Dung Hoa hoặc là đám cơ thiếp mà hoàng đế ban cho hắn một chút, các nàng ta khóc lóc than thở đến mách hắn, hắn liền không biệt đông tây nam bắc xử oan nàng, gây chiến tranh với nàng, vậy nàng không phải sẽ rất thảm sao.Dù sao tình huống như vậy, trong cuộc sống cẩu huyết, là thường xuyên gặp phải.
Mấu chốt là ở trong
suy nghĩ của bọn họ, cho dù là có yêu một nữ nhân đi chăng nữa, cũng
không tồn tại quan niệm vì nàng ấy mà thủ thân như ngọc.
Đây mới là chuyện khiến nàng nhức đầu a.
Nếu Hoàng Phủ Cẩn cũng như vậy, nàng......
Nàng nghiến răng nghiến lợi, không ghen tị không nổi điên mới là lạ.
Đương nhiên, về lí trí thì nàng tin tưởng, Hoàng Phủ Cẩn không phản bội nàng.
Nhưng nữ nhân vốn đa nghi nên nàng vẫn có chút hoài nghi.
Đều nói nam nhân là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, hắn đều đã lớn như vậy, chẳng lẽ vẫn nhịn được sao?
Đêm khuya khoắt Tô Mạt cũng cắn chăn suy nghĩ về chuyện này, hơn nữa càng tỏ ra có chút bất an về vấn đề này.
Hôm nay đến đây, phải làm cho rõ ràng, đương nhiên, tự mình nói khó chút
khó xử, hơn nữa Hoàng Phủ Cẩn cũng không có khả năng nói với nàng chuyện ấy.
Mở miệng không nổi nha!
Vạn nhất hắn chê mình ghen tuông?
Vậy nàng sẽ cắt đứt với hắn a, hay là chịu đựng nha......
Nàng cảm thấy rất rối rắm, quả thực là rất ức chế a.
Bất quá dựa vào tính tình của nàng mà nói, sẽ không la lối ồn ào, cũng tuyệt đối sẽ không băn khoăn nhiều.
Thậm chí ngay cả biểu hiện cũng sẽ không lộ ra ngoài.
Dù sao hắn cũng là vương gia, hiện tại đã trưởng thành, về sau vấn đề ban thưởng nữ nhân tuyệt đối sẽ không ít đâu.
Nàng phải đối mặt một cách lý trí.
Hơn nữa phải tự tin, phải tin tưởng hắn.
Cho nên hắn quyết định đến nhất chiêu “Đường cong cứu quốc”, lợi dụng tính
tình bá đạo của Tống Dung Hoa để thử nghiệm, thuận tiện –
Tốt nhất có thể làm luôn một mẻ lưới giải quyết luôn vấn đề của Tống Dung Hoa nữa.
Huống hồ, lúc hoàng đế bức hôn, thái độ kiên quyết dứt khoát rõ ràng của Hoàng Phủ Cẩn, làm cho nàng rất cảm động, rất vui mừng.
Vấn đề tứ hôn sẽ không là vấn đề nan giải của Hoàng Phủ Cẩn mà còn là của
nàng nữa, nàng không thể chỉ mong muốn nam nhân đối với nàng chung tình, mà không thể hiện gì hết.
Điều đáng vui mừng là, xem ra trước
mắt, tình cảm Hoàng Phủ Cẩn đối với nàng là như kiểu cưng chiều vô
nguyên tắc, nàng làm cái gì hắn cơ hồ cũng sẽ không phản đối.
Bằng không, nếu nàng khi dễ Tống Dung Hoa hoặc là đám cơ thiếp mà hoàng đế
ban cho hắn một chút, các nàng ta khóc lóc than thở đến mách hắn, hắn
liền không biệt đông tây nam bắc xử oan nàng, gây chiến tranh với nàng,
vậy nàng không phải sẽ rất thảm sao.
Dù sao tình huống như vậy, trong cuộc sống cẩu huyết, là thường xuyên gặp phải.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mấu chốt là ở trong suy nghĩ của bọn họ, cho dù là có yêu một nữ nhân đi chăng nữa, cũng không tồn tại quan niệm vì nàng ấy mà thủ thân như ngọc.Đây mới là chuyện khiến nàng nhức đầu a.Nếu Hoàng Phủ Cẩn cũng như vậy, nàng......Nàng nghiến răng nghiến lợi, không ghen tị không nổi điên mới là lạ.Đương nhiên, về lí trí thì nàng tin tưởng, Hoàng Phủ Cẩn không phản bội nàng.Nhưng nữ nhân vốn đa nghi nên nàng vẫn có chút hoài nghi.Đều nói nam nhân là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, hắn đều đã lớn như vậy, chẳng lẽ vẫn nhịn được sao?Đêm khuya khoắt Tô Mạt cũng cắn chăn suy nghĩ về chuyện này, hơn nữa càng tỏ ra có chút bất an về vấn đề này.Hôm nay đến đây, phải làm cho rõ ràng, đương nhiên, tự mình nói khó chút khó xử, hơn nữa Hoàng Phủ Cẩn cũng không có khả năng nói với nàng chuyện ấy.Mở miệng không nổi nha!Vạn nhất hắn chê mình ghen tuông?Vậy nàng sẽ cắt đứt với hắn a, hay là chịu đựng nha......Nàng cảm thấy rất rối rắm, quả thực là rất ức chế a.Bất quá dựa vào tính tình của nàng mà nói, sẽ không la lối ồn ào, cũng tuyệt đối sẽ không băn khoăn nhiều.Thậm chí ngay cả biểu hiện cũng sẽ không lộ ra ngoài.Dù sao hắn cũng là vương gia, hiện tại đã trưởng thành, về sau vấn đề ban thưởng nữ nhân tuyệt đối sẽ không ít đâu.Nàng phải đối mặt một cách lý trí.Hơn nữa phải tự tin, phải tin tưởng hắn.Cho nên hắn quyết định đến nhất chiêu “Đường cong cứu quốc”, lợi dụng tính tình bá đạo của Tống Dung Hoa để thử nghiệm, thuận tiện –Tốt nhất có thể làm luôn một mẻ lưới giải quyết luôn vấn đề của Tống Dung Hoa nữa.Huống hồ, lúc hoàng đế bức hôn, thái độ kiên quyết dứt khoát rõ ràng của Hoàng Phủ Cẩn, làm cho nàng rất cảm động, rất vui mừng.Vấn đề tứ hôn sẽ không là vấn đề nan giải của Hoàng Phủ Cẩn mà còn là của nàng nữa, nàng không thể chỉ mong muốn nam nhân đối với nàng chung tình, mà không thể hiện gì hết.Điều đáng vui mừng là, xem ra trước mắt, tình cảm Hoàng Phủ Cẩn đối với nàng là như kiểu cưng chiều vô nguyên tắc, nàng làm cái gì hắn cơ hồ cũng sẽ không phản đối.Bằng không, nếu nàng khi dễ Tống Dung Hoa hoặc là đám cơ thiếp mà hoàng đế ban cho hắn một chút, các nàng ta khóc lóc than thở đến mách hắn, hắn liền không biệt đông tây nam bắc xử oan nàng, gây chiến tranh với nàng, vậy nàng không phải sẽ rất thảm sao.Dù sao tình huống như vậy, trong cuộc sống cẩu huyết, là thường xuyên gặp phải.