Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 902: Đối đãi tình địch cần phải có thế mạnh như chẻ tre 2
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mười mấy cơ thiếp người người đều là tuyệt sắc, dù sao cũng là người hoàng đế ban cho, hơn nữa trước nay ở Tề vương phủ luôn hưởng thụ cuộc sống được người khác tôn trọng, thấy người đàn bà chanh chua như Tống Dung Hoa, gặp người liền mắng, quả thực cũng khiến họ tức khí.Vốn mười mấy người bọn họ đang lục đục với nhau, muốn bay lên cành cây biến thành phượng hoàng, gặp cảnh này liền đồng tâm hiệp lực đối phó với kẻ thù bên ngoài .Một mỹ nhân có dáng vẻ cao gầy mảnh mai, nhưng trước sau lồi lõm có đủ khinh miệt liếc Tống Dung Hoa một cái,“Một cái nữ oa nhi, ngươi muốn tìm gia chúng ta làm cái gì? Gia chúng ta rất mệt mỏi, không rảnh gặp ngươi.”Tống Dung Hoa một khi tức giận lên, liền kêu hết nha đầu, gã sai vặt, mụ mụ tất cả đến.Nàng xuất môn một chuyến, đi theo có khoảng mười mấy người.Tô Mạt nhìn nàng ta khi tức giận lên không phân biệt trong ngoài, coi Vương phủ như hoa viên hậu viện của Tống Dung Hoa vậy, thật đúng là thay Tống tả tướng tiếc hận a.Xem ra mặc kệ nam nhân có sự nghiệp thành công lớn bực nào, nếu không giáo dục tử nữ cẩn thận, sẽ có một ngày, sẽ gánh chịu tội nghiệt a.Ỷ vào quyền thế cha mẹ ở bên ngoài làm xằng làm bậy, lại liên lụy cha mẹ......Đầu óc Tô Mạt xoay chuyển như bay, nghĩ cách lôi Tống tướng vào cuộc, miễn cho hắn kiêu ngạo như vậy, cũng dám châm chọc khiêu khích phụ thân mình.Tống Dung Hoa thấy bất quá chỉ là vài người ca cơ cũng dám cười nhạo bản thân, lập tức giận điên lên, đoạt lấy mã tiên trong tay nha hoàn, không đầu không đuôi liền quất.Đám hoa phục mỹ nhân cả ngày sống an nhàn sung sướng, chưa từng gặp qua loại cảnh tượng này?Các nàng sợ tới mức liên tục thét chói tai kêu cứu mạng, ôm đầu chạy trốn.Tống Dung Hoa bắt được một người, lạnh lùng nhìn gần nàng, thấy nàng ấy hé ra khuôn mặt như hoa như ngọc, mấu chốt là thoạt nhìn phải đên mười bảy mười tám tuổi, dáng người uyển chuyển, hoạt bát yêu mị, là loại hồ ly rất dễ làm cho nam nhân mê luyến.Nàng máu huyết lên não, một tay bóp lấy cổ mỹ nhân kia, cưỡng bức nói:“Vương gia ở nơi nào?”Đám mỹ nhân vừa bị gã sai vặt bên người vương gia cảnh cáo mặc kệ ai hỏi gì cũng không được tiết lộ vương gia ở nơi nào, nào dám hé răng?Đắc tội với người ngoài không có gì, đắc tội với vương gia sẽ có kết quả tốt sao?Nàng ta lắc đầu mấy cái.Tống Dung Hoa bị chọc giận, nàng tuy rằng không cao lớn hơn nữ nhân này, nhưng cưỡi ngựa bắn tên cũng không phải tay mơ, ở trong đội ngũ khuê các kia, cũng đáng kiêu ngạo, cơ hồ không người địch lại.Mỹ nhân kia bị nàng một cước đá văng xa, kêu thảm thiết một tiếng, té ngã trên mặt đất bất động.
Mười mấy cơ thiếp
người người đều là tuyệt sắc, dù sao cũng là người hoàng đế ban cho, hơn nữa trước nay ở Tề vương phủ luôn hưởng thụ cuộc sống được người khác
tôn trọng, thấy người đàn bà chanh chua như Tống Dung Hoa, gặp người
liền mắng, quả thực cũng khiến họ tức khí.
Vốn mười mấy người bọn họ đang lục đục với nhau, muốn bay lên cành cây biến thành phượng
hoàng, gặp cảnh này liền đồng tâm hiệp lực đối phó với kẻ thù bên ngoài .
Một mỹ nhân có dáng vẻ cao gầy mảnh mai, nhưng trước sau lồi lõm có đủ
khinh miệt liếc Tống Dung Hoa một cái,“Một cái nữ oa nhi, ngươi muốn tìm gia chúng ta làm cái gì? Gia chúng ta rất mệt mỏi, không rảnh gặp
ngươi.”
Tống Dung Hoa một khi tức giận lên, liền kêu hết nha đầu, gã sai vặt, mụ mụ tất cả đến.
Nàng xuất môn một chuyến, đi theo có khoảng mười mấy người.
Tô Mạt nhìn nàng ta khi tức giận lên không phân biệt trong ngoài, coi
Vương phủ như hoa viên hậu viện của Tống Dung Hoa vậy, thật đúng là thay Tống tả tướng tiếc hận a.
Xem ra mặc kệ nam nhân có sự nghiệp
thành công lớn bực nào, nếu không giáo dục tử nữ cẩn thận, sẽ có một
ngày, sẽ gánh chịu tội nghiệt a.
Ỷ vào quyền thế cha mẹ ở bên ngoài làm xằng làm bậy, lại liên lụy cha mẹ......
Đầu óc Tô Mạt xoay chuyển như bay, nghĩ cách lôi Tống tướng vào cuộc, miễn
cho hắn kiêu ngạo như vậy, cũng dám châm chọc khiêu khích phụ thân mình.
Tống Dung Hoa thấy bất quá chỉ là vài người ca cơ cũng dám cười nhạo bản
thân, lập tức giận điên lên, đoạt lấy mã tiên trong tay nha hoàn, không
đầu không đuôi liền quất.
Đám hoa phục mỹ nhân cả ngày sống an nhàn sung sướng, chưa từng gặp qua loại cảnh tượng này?
Các nàng sợ tới mức liên tục thét chói tai kêu cứu mạng, ôm đầu chạy trốn.
Tống Dung Hoa bắt được một người, lạnh lùng nhìn gần nàng, thấy nàng ấy hé
ra khuôn mặt như hoa như ngọc, mấu chốt là thoạt nhìn phải đên mười bảy
mười tám tuổi, dáng người uyển chuyển, hoạt bát yêu mị, là loại hồ ly
rất dễ làm cho nam nhân mê luyến.
Nàng máu huyết lên não, một tay bóp lấy cổ mỹ nhân kia, cưỡng bức nói:“Vương gia ở nơi nào?”
Đám mỹ nhân vừa bị gã sai vặt bên người vương gia cảnh cáo mặc kệ ai hỏi gì cũng không được tiết lộ vương gia ở nơi nào, nào dám hé răng?
Đắc tội với người ngoài không có gì, đắc tội với vương gia sẽ có kết quả tốt sao?
Nàng ta lắc đầu mấy cái.
Tống Dung Hoa bị chọc giận, nàng tuy rằng không cao lớn hơn nữ nhân này,
nhưng cưỡi ngựa bắn tên cũng không phải tay mơ, ở trong đội ngũ khuê các kia, cũng đáng kiêu ngạo, cơ hồ không người địch lại.
Mỹ nhân kia bị nàng một cước đá văng xa, kêu thảm thiết một tiếng, té ngã trên mặt đất bất động.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mười mấy cơ thiếp người người đều là tuyệt sắc, dù sao cũng là người hoàng đế ban cho, hơn nữa trước nay ở Tề vương phủ luôn hưởng thụ cuộc sống được người khác tôn trọng, thấy người đàn bà chanh chua như Tống Dung Hoa, gặp người liền mắng, quả thực cũng khiến họ tức khí.Vốn mười mấy người bọn họ đang lục đục với nhau, muốn bay lên cành cây biến thành phượng hoàng, gặp cảnh này liền đồng tâm hiệp lực đối phó với kẻ thù bên ngoài .Một mỹ nhân có dáng vẻ cao gầy mảnh mai, nhưng trước sau lồi lõm có đủ khinh miệt liếc Tống Dung Hoa một cái,“Một cái nữ oa nhi, ngươi muốn tìm gia chúng ta làm cái gì? Gia chúng ta rất mệt mỏi, không rảnh gặp ngươi.”Tống Dung Hoa một khi tức giận lên, liền kêu hết nha đầu, gã sai vặt, mụ mụ tất cả đến.Nàng xuất môn một chuyến, đi theo có khoảng mười mấy người.Tô Mạt nhìn nàng ta khi tức giận lên không phân biệt trong ngoài, coi Vương phủ như hoa viên hậu viện của Tống Dung Hoa vậy, thật đúng là thay Tống tả tướng tiếc hận a.Xem ra mặc kệ nam nhân có sự nghiệp thành công lớn bực nào, nếu không giáo dục tử nữ cẩn thận, sẽ có một ngày, sẽ gánh chịu tội nghiệt a.Ỷ vào quyền thế cha mẹ ở bên ngoài làm xằng làm bậy, lại liên lụy cha mẹ......Đầu óc Tô Mạt xoay chuyển như bay, nghĩ cách lôi Tống tướng vào cuộc, miễn cho hắn kiêu ngạo như vậy, cũng dám châm chọc khiêu khích phụ thân mình.Tống Dung Hoa thấy bất quá chỉ là vài người ca cơ cũng dám cười nhạo bản thân, lập tức giận điên lên, đoạt lấy mã tiên trong tay nha hoàn, không đầu không đuôi liền quất.Đám hoa phục mỹ nhân cả ngày sống an nhàn sung sướng, chưa từng gặp qua loại cảnh tượng này?Các nàng sợ tới mức liên tục thét chói tai kêu cứu mạng, ôm đầu chạy trốn.Tống Dung Hoa bắt được một người, lạnh lùng nhìn gần nàng, thấy nàng ấy hé ra khuôn mặt như hoa như ngọc, mấu chốt là thoạt nhìn phải đên mười bảy mười tám tuổi, dáng người uyển chuyển, hoạt bát yêu mị, là loại hồ ly rất dễ làm cho nam nhân mê luyến.Nàng máu huyết lên não, một tay bóp lấy cổ mỹ nhân kia, cưỡng bức nói:“Vương gia ở nơi nào?”Đám mỹ nhân vừa bị gã sai vặt bên người vương gia cảnh cáo mặc kệ ai hỏi gì cũng không được tiết lộ vương gia ở nơi nào, nào dám hé răng?Đắc tội với người ngoài không có gì, đắc tội với vương gia sẽ có kết quả tốt sao?Nàng ta lắc đầu mấy cái.Tống Dung Hoa bị chọc giận, nàng tuy rằng không cao lớn hơn nữ nhân này, nhưng cưỡi ngựa bắn tên cũng không phải tay mơ, ở trong đội ngũ khuê các kia, cũng đáng kiêu ngạo, cơ hồ không người địch lại.Mỹ nhân kia bị nàng một cước đá văng xa, kêu thảm thiết một tiếng, té ngã trên mặt đất bất động.