Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 919: Một đời một kiếp một đôi uyên ương 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn thở dài yếu ớt, mạnh mẽ áp chế khát vọng trong lòng.Tô Mạt nhìn hắn cũng thấy quái lạ, mặt mày tuấn tú thế kia nhưng lại có bao phủ một tầng u buồn gì đó, làm cho nàng không khỏi kinh ngạc.Chẳng lẽ một ngũ điện hạ luôn ôn nhuận thanh lịch tao nhã, hết thảy đều bình tĩnh thong dong kia, cũng sẽ u buồn?Nàng mím môi cười,“Thị MậuTư có phiền toái sao?”Hoàng Phủ Giác lắc đầu, cười nói:“Ta chỉ là đang tự trách, vừa luôn muốn ngươi vui vẻ, lại luôn lấy công việc đến phiền ngươi, quả thật không nên.”Tô Mạt hì hì cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn hắn một cái,“Ngũ điện hạ quá lưu tâm rồi.”Hoàng Phủ Giác sóng vai đi cùng nàng, không tự chủ được hoãn lại cước bộ, phối hợp với bước chân nho nhỏ của nàng, miễn cho nàng còn phải bước nhanh mới có thể đuổi kịp.“Mạt nhi, ngươi ở trong cung, phụ hoàng đối đãi với ngươi cũng như công chúa . Không bằng, ngươi về sau kêu ta là Ngũ Ca đi.”Hắn nhìn chằm chằm nàng, không biết có phải hay không muốn có một lí do để tự trói buộc mình.Nàng là một nữ hài tử thông minh đáng yêu như vậy, nếu hắn có một chút biểu lộ tình cảm ái muội, chỉ sợ nàng sẽ né tránh hắn.Mà hắn, cũng không nên có nhiều suy nghĩ không an phận như vậy đi.Tô Mạt ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, cười ngọt ngào,“Được, Ngũ Ca, ta đây liền kiếm món tiện nghi này.”Hoàng Phủ Giác nâng tay xoa đầu nàng,“Muốn quà gặp mặt nào, Ngũ Ca tặng cho ngươi.”Tô Mạt cười khanh khách,“Các ngươi đều có chút kỳ quái a.”Nói xong chạy về hướng ngự thư phòng, Hoàng Phủ Giác vội đuổi theo.Đến bên ngoài, tiểu thái giám bước lên phía trước bẩm báo,“Điện hạ, Tô tổng quản, có thái tử điện hạ, Tống tướng gia, Tống Kinh Lịch bọn họ đang ở đây.”Hoàng Phủ Giác ừ một tiếng, kêu hắn lui ra, nói với Tô Mạt:“Chúng ta đi ngồi sang bên cạnh.”Chắc là thái tử sai người truyền tin cho Tống tướng, Tống tướng đến riêng thỉnh tội với hoàng đế.Qua nửa canh giờ, Tô Mạt từ trong cửa sổ nhìn thấy thái tử cùng Tống tả tướng vội vã đi ra, sắc mặt âm trầm.Nàng liền cùng Hoàng Phủ Giác đi tới ngự thư phòng, thỉnh an hoàng đế.Không thể tránh né đụng mặt với bọn họ, hành lễ với nhau xong, Tống tả tướng nhìn Tô Mạt một cái, thanh âm lãnh trầm nói:“ Thủ đoạn của Tô tiểu thư rất cao minh a.”Phép khích tướng của Tô Mạt làm cho nữ nhi mình xấu mặt, làm điều ác, chuyện như vậy cũng chỉ có nữ nhi ngốc nghếch kia mới không nhìn ra.
Hắn thở dài yếu ớt, mạnh mẽ áp chế khát vọng trong lòng.
Tô Mạt nhìn hắn cũng thấy quái lạ, mặt mày tuấn tú thế kia nhưng lại có
bao phủ một tầng u buồn gì đó, làm cho nàng không khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ một ngũ điện hạ luôn ôn nhuận thanh lịch tao nhã, hết thảy đều bình tĩnh thong dong kia, cũng sẽ u buồn?
Nàng mím môi cười,“Thị MậuTư có phiền toái sao?”
Hoàng Phủ Giác lắc đầu, cười nói:“Ta chỉ là đang tự trách, vừa luôn muốn
ngươi vui vẻ, lại luôn lấy công việc đến phiền ngươi, quả thật không
nên.”
Tô Mạt hì hì cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn hắn một cái,“Ngũ điện hạ quá lưu tâm rồi.”
Hoàng Phủ Giác sóng vai đi cùng nàng, không tự chủ được hoãn lại cước bộ,
phối hợp với bước chân nho nhỏ của nàng, miễn cho nàng còn phải bước
nhanh mới có thể đuổi kịp.
“Mạt nhi, ngươi ở trong cung, phụ hoàng đối đãi với ngươi cũng như công chúa . Không bằng, ngươi về sau kêu ta là Ngũ Ca đi.”
Hắn nhìn chằm chằm nàng, không biết có phải hay không muốn có một lí do để tự trói buộc mình.
Nàng là một nữ hài tử thông minh đáng yêu như vậy, nếu hắn có một chút biểu lộ tình cảm ái muội, chỉ sợ nàng sẽ né tránh hắn.
Mà hắn, cũng không nên có nhiều suy nghĩ không an phận như vậy đi.
Tô Mạt ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, cười ngọt ngào,“Được, Ngũ Ca, ta đây liền kiếm món tiện nghi này.”
Hoàng Phủ Giác nâng tay xoa đầu nàng,“Muốn quà gặp mặt nào, Ngũ Ca tặng cho ngươi.”
Tô Mạt cười khanh khách,“Các ngươi đều có chút kỳ quái a.”
Nói xong chạy về hướng ngự thư phòng, Hoàng Phủ Giác vội đuổi theo.
Đến bên ngoài, tiểu thái giám bước lên phía trước bẩm báo,“Điện hạ, Tô tổng quản, có thái tử điện hạ, Tống tướng gia, Tống Kinh Lịch bọn họ đang ở
đây.”
Hoàng Phủ Giác ừ một tiếng, kêu hắn lui ra, nói với Tô Mạt:“Chúng ta đi ngồi sang bên cạnh.”
Chắc là thái tử sai người truyền tin cho Tống tướng, Tống tướng đến riêng thỉnh tội với hoàng đế.
Qua nửa canh giờ, Tô Mạt từ trong cửa sổ nhìn thấy thái tử cùng Tống tả tướng vội vã đi ra, sắc mặt âm trầm.
Nàng liền cùng Hoàng Phủ Giác đi tới ngự thư phòng, thỉnh an hoàng đế.
Không thể tránh né đụng mặt với bọn họ, hành lễ với nhau xong, Tống tả tướng
nhìn Tô Mạt một cái, thanh âm lãnh trầm nói:“ Thủ đoạn của Tô tiểu thư
rất cao minh a.”
Phép khích tướng của Tô Mạt làm cho nữ nhi mình
xấu mặt, làm điều ác, chuyện như vậy cũng chỉ có nữ nhi ngốc nghếch kia
mới không nhìn ra.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn thở dài yếu ớt, mạnh mẽ áp chế khát vọng trong lòng.Tô Mạt nhìn hắn cũng thấy quái lạ, mặt mày tuấn tú thế kia nhưng lại có bao phủ một tầng u buồn gì đó, làm cho nàng không khỏi kinh ngạc.Chẳng lẽ một ngũ điện hạ luôn ôn nhuận thanh lịch tao nhã, hết thảy đều bình tĩnh thong dong kia, cũng sẽ u buồn?Nàng mím môi cười,“Thị MậuTư có phiền toái sao?”Hoàng Phủ Giác lắc đầu, cười nói:“Ta chỉ là đang tự trách, vừa luôn muốn ngươi vui vẻ, lại luôn lấy công việc đến phiền ngươi, quả thật không nên.”Tô Mạt hì hì cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn hắn một cái,“Ngũ điện hạ quá lưu tâm rồi.”Hoàng Phủ Giác sóng vai đi cùng nàng, không tự chủ được hoãn lại cước bộ, phối hợp với bước chân nho nhỏ của nàng, miễn cho nàng còn phải bước nhanh mới có thể đuổi kịp.“Mạt nhi, ngươi ở trong cung, phụ hoàng đối đãi với ngươi cũng như công chúa . Không bằng, ngươi về sau kêu ta là Ngũ Ca đi.”Hắn nhìn chằm chằm nàng, không biết có phải hay không muốn có một lí do để tự trói buộc mình.Nàng là một nữ hài tử thông minh đáng yêu như vậy, nếu hắn có một chút biểu lộ tình cảm ái muội, chỉ sợ nàng sẽ né tránh hắn.Mà hắn, cũng không nên có nhiều suy nghĩ không an phận như vậy đi.Tô Mạt ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, cười ngọt ngào,“Được, Ngũ Ca, ta đây liền kiếm món tiện nghi này.”Hoàng Phủ Giác nâng tay xoa đầu nàng,“Muốn quà gặp mặt nào, Ngũ Ca tặng cho ngươi.”Tô Mạt cười khanh khách,“Các ngươi đều có chút kỳ quái a.”Nói xong chạy về hướng ngự thư phòng, Hoàng Phủ Giác vội đuổi theo.Đến bên ngoài, tiểu thái giám bước lên phía trước bẩm báo,“Điện hạ, Tô tổng quản, có thái tử điện hạ, Tống tướng gia, Tống Kinh Lịch bọn họ đang ở đây.”Hoàng Phủ Giác ừ một tiếng, kêu hắn lui ra, nói với Tô Mạt:“Chúng ta đi ngồi sang bên cạnh.”Chắc là thái tử sai người truyền tin cho Tống tướng, Tống tướng đến riêng thỉnh tội với hoàng đế.Qua nửa canh giờ, Tô Mạt từ trong cửa sổ nhìn thấy thái tử cùng Tống tả tướng vội vã đi ra, sắc mặt âm trầm.Nàng liền cùng Hoàng Phủ Giác đi tới ngự thư phòng, thỉnh an hoàng đế.Không thể tránh né đụng mặt với bọn họ, hành lễ với nhau xong, Tống tả tướng nhìn Tô Mạt một cái, thanh âm lãnh trầm nói:“ Thủ đoạn của Tô tiểu thư rất cao minh a.”Phép khích tướng của Tô Mạt làm cho nữ nhi mình xấu mặt, làm điều ác, chuyện như vậy cũng chỉ có nữ nhi ngốc nghếch kia mới không nhìn ra.