Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 920: Một đời một kiếp một đôi uyên ương 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tống tả tướng vừa nghe người ta nói xong, lập tức liền hiểu được là đã xảy ra chuyện gì, liền theo thái tử đến bồi tội cùng hoàng đế, đem Tống Dung Hoa nhốt ở trong nhà, phạt bế môn tự kiểm điểm sai lầm.Tô Mạt cực kì cung kính nói:“Tống tướng những lời này thật quá đề cao tiểu nữ, ta bất quá là chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi.”Tống tả tướng hừ lạnh một tiếng,“Tiểu nữ tử hiểu được giải quyết tận gốc, tỏ ra yếu đuổi dùng phép kích tướng sao? Tiểu nữ chỉ là loại nữ hài tử được nuôi dưỡng ở khuê phòng không có bao nhiêu kiến thức, tuy rằng có chút kiêu căng, nhưng làm người hòa khí, luôn giúp mọi người làm điều tốt. Tôn lão yêu ấu ( kính già yêu trẻ), mọi người có mắt đều thấy. Tô tiểu thư lại dùng thủ đoạn như vậy, khiến nhi nữ làm ra loại chuyện sai lầm, gây ra chuyện hối hận không thể vãn hồi. Làm cho nữ nhi ở trước mặt Tề vương điện hạ đánh mất thể diện, Tô tiểu thư nghĩ là làm cho tiểu nữ không thể cạnh tranh cùng ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới cảm thụ của tiểu nữ sao? Dung Hoa một người kiêu ngạo như vậy, thế nhưng lại nguyện ý cùng ngươi nhị nữ hầu hạ nhất phu, ngươi chẳng những không cảm kích, ngược lại còn ti tiện như thế, chẳng lẽ Tô đại nhân lại dạy nữ nhi như thế sao?”Tô Mạt nhất thời động khí, hắn là trưởng bối, nếu muốn răn dạy mình vài ba câu phát tiết một chút, nàng cũng vui lòng phối hợp.Nhưng dựa vào cái gì mà mắng phụ thân nàng?Phụ thân nàng mặc kệ như thế nào, đều là phụ thân nàng, nàng tuyệt đối không cho phép người khác động tới.Tô Mạt lạnh lùng nói:“Tống tướng, ta là không được như Tống tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, cũng không được như Tống tiểu thư khí thế khinh người như thế. Cha ta chỉ dạy chúng ta giúp mọi người làm điều tốt, còn có một câu, đừng bao giờ bởi vì chính mình thích, liền ép buộc người khác. Câu nói kia là......”Nàng cười nhẹ:“Trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác.”Nếu là bọn hắn, có thể cưới nữ nhân mà mình chán ghét hay không?Nếu là bọn hắn, có thể muốn để người khác chia rẽ nhân duyên tốt đẹp của mình hay không?Tống tả tướng chưa từng phải gánh chịu qua cơn tức như vậy?Ngoài lão tử ra, cho dù là hoàng đế đối với hắn cũng đều là khách khí, vài vị hoàng tử thấy hắn đều phải cung kính.Nữ nhi của mình, hắn cũng biết, tuy rằng có lúc ngang ngược bốc đồng, nhưng bản tính thiện lương, chỉ là có chút hiếu thắng.Cho dù có gì sai, cũng là bởi vì rất thích Hoàng Phủ Cẩn.Ngược lại nha đầu này, mặt ngoài hì hì ha ha, rất có tâm kế, vốn hắn nghĩ rằng nàng ta bất quá chỉ là loại nha đầu dựa vào khả năng khiến người khác vui lòng mà khoe khoang.
Tống tả tướng vừa nghe người ta nói xong, lập tức liền hiểu được là đã xảy ra chuyện gì, liền
theo thái tử đến bồi tội cùng hoàng đế, đem Tống Dung Hoa nhốt ở trong
nhà, phạt bế môn tự kiểm điểm sai lầm.
Tô Mạt cực kì cung kính nói:“Tống tướng những lời này thật quá đề cao tiểu nữ, ta bất quá là chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi.”
Tống tả tướng hừ lạnh một tiếng,“Tiểu nữ tử hiểu được giải quyết tận gốc, tỏ ra yếu đuổi dùng phép kích tướng sao? Tiểu nữ chỉ là loại nữ hài tử
được nuôi dưỡng ở khuê phòng không có bao nhiêu kiến thức, tuy rằng có
chút kiêu căng, nhưng làm người hòa khí, luôn giúp mọi người làm điều
tốt. Tôn lão yêu ấu ( kính già yêu trẻ), mọi người có mắt đều thấy. Tô
tiểu thư lại dùng thủ đoạn như vậy, khiến nhi nữ làm ra loại chuyện sai
lầm, gây ra chuyện hối hận không thể vãn hồi. Làm cho nữ nhi ở trước mặt Tề vương điện hạ đánh mất thể diện, Tô tiểu thư nghĩ là làm cho tiểu nữ không thể cạnh tranh cùng ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới cảm thụ của
tiểu nữ sao? Dung Hoa một người kiêu ngạo như vậy, thế nhưng lại nguyện ý cùng ngươi nhị nữ hầu hạ nhất phu, ngươi chẳng những không cảm kích,
ngược lại còn ti tiện như thế, chẳng lẽ Tô đại nhân lại dạy nữ nhi như
thế sao?”
Tô Mạt nhất thời động khí, hắn là trưởng bối, nếu muốn răn dạy mình vài ba câu phát tiết một chút, nàng cũng vui lòng phối hợp.
Nhưng dựa vào cái gì mà mắng phụ thân nàng?
Phụ thân nàng mặc kệ như thế nào, đều là phụ thân nàng, nàng tuyệt đối không cho phép người khác động tới.
Tô Mạt lạnh lùng nói:“Tống tướng, ta là không được như Tống tiểu thư có
tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, cũng không được như Tống tiểu thư khí
thế khinh người như thế. Cha ta chỉ dạy chúng ta giúp mọi người làm điều tốt, còn có một câu, đừng bao giờ bởi vì chính mình thích, liền ép buộc người khác. Câu nói kia là......”
Nàng cười nhẹ:“Trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác.”
Nếu là bọn hắn, có thể cưới nữ nhân mà mình chán ghét hay không?
Nếu là bọn hắn, có thể muốn để người khác chia rẽ nhân duyên tốt đẹp của mình hay không?
Tống tả tướng chưa từng phải gánh chịu qua cơn tức như vậy?
Ngoài lão tử ra, cho dù là hoàng đế đối với hắn cũng đều là khách khí, vài vị hoàng tử thấy hắn đều phải cung kính.
Nữ nhi của mình, hắn cũng biết, tuy rằng có lúc ngang ngược bốc đồng, nhưng bản tính thiện lương, chỉ là có chút hiếu thắng.
Cho dù có gì sai, cũng là bởi vì rất thích Hoàng Phủ Cẩn.
Ngược lại nha đầu này, mặt ngoài hì hì ha ha, rất có tâm kế, vốn hắn nghĩ
rằng nàng ta bất quá chỉ là loại nha đầu dựa vào khả năng khiến người
khác vui lòng mà khoe khoang.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tống tả tướng vừa nghe người ta nói xong, lập tức liền hiểu được là đã xảy ra chuyện gì, liền theo thái tử đến bồi tội cùng hoàng đế, đem Tống Dung Hoa nhốt ở trong nhà, phạt bế môn tự kiểm điểm sai lầm.Tô Mạt cực kì cung kính nói:“Tống tướng những lời này thật quá đề cao tiểu nữ, ta bất quá là chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi.”Tống tả tướng hừ lạnh một tiếng,“Tiểu nữ tử hiểu được giải quyết tận gốc, tỏ ra yếu đuổi dùng phép kích tướng sao? Tiểu nữ chỉ là loại nữ hài tử được nuôi dưỡng ở khuê phòng không có bao nhiêu kiến thức, tuy rằng có chút kiêu căng, nhưng làm người hòa khí, luôn giúp mọi người làm điều tốt. Tôn lão yêu ấu ( kính già yêu trẻ), mọi người có mắt đều thấy. Tô tiểu thư lại dùng thủ đoạn như vậy, khiến nhi nữ làm ra loại chuyện sai lầm, gây ra chuyện hối hận không thể vãn hồi. Làm cho nữ nhi ở trước mặt Tề vương điện hạ đánh mất thể diện, Tô tiểu thư nghĩ là làm cho tiểu nữ không thể cạnh tranh cùng ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới cảm thụ của tiểu nữ sao? Dung Hoa một người kiêu ngạo như vậy, thế nhưng lại nguyện ý cùng ngươi nhị nữ hầu hạ nhất phu, ngươi chẳng những không cảm kích, ngược lại còn ti tiện như thế, chẳng lẽ Tô đại nhân lại dạy nữ nhi như thế sao?”Tô Mạt nhất thời động khí, hắn là trưởng bối, nếu muốn răn dạy mình vài ba câu phát tiết một chút, nàng cũng vui lòng phối hợp.Nhưng dựa vào cái gì mà mắng phụ thân nàng?Phụ thân nàng mặc kệ như thế nào, đều là phụ thân nàng, nàng tuyệt đối không cho phép người khác động tới.Tô Mạt lạnh lùng nói:“Tống tướng, ta là không được như Tống tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, cũng không được như Tống tiểu thư khí thế khinh người như thế. Cha ta chỉ dạy chúng ta giúp mọi người làm điều tốt, còn có một câu, đừng bao giờ bởi vì chính mình thích, liền ép buộc người khác. Câu nói kia là......”Nàng cười nhẹ:“Trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác.”Nếu là bọn hắn, có thể cưới nữ nhân mà mình chán ghét hay không?Nếu là bọn hắn, có thể muốn để người khác chia rẽ nhân duyên tốt đẹp của mình hay không?Tống tả tướng chưa từng phải gánh chịu qua cơn tức như vậy?Ngoài lão tử ra, cho dù là hoàng đế đối với hắn cũng đều là khách khí, vài vị hoàng tử thấy hắn đều phải cung kính.Nữ nhi của mình, hắn cũng biết, tuy rằng có lúc ngang ngược bốc đồng, nhưng bản tính thiện lương, chỉ là có chút hiếu thắng.Cho dù có gì sai, cũng là bởi vì rất thích Hoàng Phủ Cẩn.Ngược lại nha đầu này, mặt ngoài hì hì ha ha, rất có tâm kế, vốn hắn nghĩ rằng nàng ta bất quá chỉ là loại nha đầu dựa vào khả năng khiến người khác vui lòng mà khoe khoang.