Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 921: Một đời một kiếp một đôi uyên ương 05
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hiện tại xem ra, bản thân đã phán đoán sai lầm rồi, vẫn là phụ thân nói rất đúng, nha đầu kia không đơn giản.Nhưng bảo hắn làm giống như cách mà phụ thân dặn dò, nên tạo quan hệ tốt với Tô Mạt, thậm chí còn phải nịnh bợ nàng ta, vậy thì hắn tuyệt đối làm không được.Chính mình là tả tướng, là người nắm quyền trong triều, chẳng lẽ còn phải sợ một tiểu nha đầu!Hắn hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.Thái tử vẫn muốn khuyên, nhưng không xen vào được câu nào, hắn nhìn Tô Mạt một cái, nói:“Nhị ca không có việc gì chứ?”Tô Mạt lắc đầu,“Chỉ là ở hõm vai bị đâm một nhát lớn, cũng may không quá sâu, không thương tổn đến gân cốt.”Thái tử nhìn nàng chăm chú, ánh mắt không sắc bén giống như trước đây,“Ngươi không sao chứ?”Tô Mạt nghiêng người ,“Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm, ta vẫn ổn.”Lúc này Lưu Ngọc đi ra thỉnh ngũ điện hạ cùng Tô Mạt đi vào.Thái tử liền dẫn theo người rời đi.Hoàng đế đang thả lỏng thân thể, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, thấy bọn hắn tiến vào, lấy ngón tay di ở chỗ ấn đường thư giãn, nhìn Tô Mạt.Hỏi:“Nha đầu, không có gì chuyện chứ?”Tô Mạt ngọt ngào cười,“Đã khiến bệ hạ phiền lòng .”Hoàng đế mỉm cười,“Tống tướng đến nói rõ ngọn ngành câu truyện cho trẫm nghe, nói là muốn dẫn Dung Hoa đến trước mặt Tề vương chịu tội, trẫm miễn cho bọn họ rồi.”Tô Mạt trong lòng hừ một tiếng, nếu là Hoàng Phủ Cẩn làm chuyện sai lầm, không biết hắn có miễn cho Hoàng Phủ Cẩn không phải chịu tội không ?Làm hoàng đế, làm phụ thân, cũng không xử xự cho công bằng, sao có thể khiến cho người khác phục?Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng trên mặt nàng vẫn duy trì vẻ điềm đạm tươi cười, nhìn thấy ở trong mắt Hoàng Phủ Giác, không khỏi ảm đạm đi một chút.Xem ra ngoài lúc ở trước mặt nhị ca, từng khắc nàng đều đeo mặt nạ, tính cảnh giác đề phòng rất cao.Hắn không khỏi cười rộ lên,“Phụ hoàng, nhị ca căn bản là không trách cứ Dung Hoa biểu muội, hơn nữa biểu muội không phải cố ý muốn làm tổn hại nhị ca, thật ra chỉ là vì mười người cơ thiếp kia.”Hoàng đế a một tiếng, nhìn về phía Tô Mạt,“Cụ thể sao lại như thế?”Tô Mạt cảm kích nhìn Hoàng Phủ Giác một cái, biết hắn là đang giúp mình, thừa dịp này đem đám nữ nhân mà hoàng đế ban cho hắn đuổi ra khỏi Tề vương phủ.Tuy rằng nàng chưa cùng Hoàng Phủ Cẩn thương lượng qua, nhưng đôi khi vẫn rất ăn ý, hơn nữa nàng tin tưởng vững chắc, Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ không trách cứ nàng xử trí đám nữ nhân này theo cách đó.
Hiện tại xem ra, bản thân đã phán đoán sai lầm rồi, vẫn là phụ thân nói rất đúng, nha đầu kia không đơn giản.
Nhưng bảo hắn làm giống như cách mà phụ thân dặn dò, nên tạo quan hệ tốt với
Tô Mạt, thậm chí còn phải nịnh bợ nàng ta, vậy thì hắn tuyệt đối làm
không được.
Chính mình là tả tướng, là người nắm quyền trong triều, chẳng lẽ còn phải sợ một tiểu nha đầu!
Hắn hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Thái tử vẫn muốn khuyên, nhưng không xen vào được câu nào, hắn nhìn Tô Mạt một cái, nói:“Nhị ca không có việc gì chứ?”
Tô Mạt lắc đầu,“Chỉ là ở hõm vai bị đâm một nhát lớn, cũng may không quá sâu, không thương tổn đến gân cốt.”
Thái tử nhìn nàng chăm chú, ánh mắt không sắc bén giống như trước đây,“Ngươi không sao chứ?”
Tô Mạt nghiêng người ,“Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm, ta vẫn ổn.”
Lúc này Lưu Ngọc đi ra thỉnh ngũ điện hạ cùng Tô Mạt đi vào.
Thái tử liền dẫn theo người rời đi.
Hoàng đế đang thả lỏng thân thể, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, thấy bọn hắn
tiến vào, lấy ngón tay di ở chỗ ấn đường thư giãn, nhìn Tô Mạt.
Hỏi:“Nha đầu, không có gì chuyện chứ?”
Tô Mạt ngọt ngào cười,“Đã khiến bệ hạ phiền lòng .”
Hoàng đế mỉm cười,“Tống tướng đến nói rõ ngọn ngành câu truyện cho trẫm nghe, nói là muốn dẫn Dung Hoa đến trước mặt Tề vương chịu tội, trẫm miễn cho bọn họ rồi.”
Tô Mạt trong lòng hừ một tiếng, nếu là Hoàng Phủ
Cẩn làm chuyện sai lầm, không biết hắn có miễn cho Hoàng Phủ Cẩn không
phải chịu tội không ?
Làm hoàng đế, làm phụ thân, cũng không xử xự cho công bằng, sao có thể khiến cho người khác phục?
Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng trên mặt nàng vẫn duy trì vẻ điềm đạm
tươi cười, nhìn thấy ở trong mắt Hoàng Phủ Giác, không khỏi ảm đạm đi
một chút.
Xem ra ngoài lúc ở trước mặt nhị ca, từng khắc nàng đều đeo mặt nạ, tính cảnh giác đề phòng rất cao.
Hắn không khỏi cười rộ lên,“Phụ hoàng, nhị ca căn bản là không trách cứ
Dung Hoa biểu muội, hơn nữa biểu muội không phải cố ý muốn làm tổn hại
nhị ca, thật ra chỉ là vì mười người cơ thiếp kia.”
Hoàng đế a một tiếng, nhìn về phía Tô Mạt,“Cụ thể sao lại như thế?”
Tô Mạt cảm kích nhìn Hoàng Phủ Giác một cái, biết hắn là đang giúp mình,
thừa dịp này đem đám nữ nhân mà hoàng đế ban cho hắn đuổi ra khỏi Tề
vương phủ.
Tuy rằng nàng chưa cùng Hoàng Phủ Cẩn thương lượng
qua, nhưng đôi khi vẫn rất ăn ý, hơn nữa nàng tin tưởng vững chắc, Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ không trách cứ nàng xử trí đám nữ nhân này theo cách
đó.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hiện tại xem ra, bản thân đã phán đoán sai lầm rồi, vẫn là phụ thân nói rất đúng, nha đầu kia không đơn giản.Nhưng bảo hắn làm giống như cách mà phụ thân dặn dò, nên tạo quan hệ tốt với Tô Mạt, thậm chí còn phải nịnh bợ nàng ta, vậy thì hắn tuyệt đối làm không được.Chính mình là tả tướng, là người nắm quyền trong triều, chẳng lẽ còn phải sợ một tiểu nha đầu!Hắn hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.Thái tử vẫn muốn khuyên, nhưng không xen vào được câu nào, hắn nhìn Tô Mạt một cái, nói:“Nhị ca không có việc gì chứ?”Tô Mạt lắc đầu,“Chỉ là ở hõm vai bị đâm một nhát lớn, cũng may không quá sâu, không thương tổn đến gân cốt.”Thái tử nhìn nàng chăm chú, ánh mắt không sắc bén giống như trước đây,“Ngươi không sao chứ?”Tô Mạt nghiêng người ,“Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm, ta vẫn ổn.”Lúc này Lưu Ngọc đi ra thỉnh ngũ điện hạ cùng Tô Mạt đi vào.Thái tử liền dẫn theo người rời đi.Hoàng đế đang thả lỏng thân thể, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, thấy bọn hắn tiến vào, lấy ngón tay di ở chỗ ấn đường thư giãn, nhìn Tô Mạt.Hỏi:“Nha đầu, không có gì chuyện chứ?”Tô Mạt ngọt ngào cười,“Đã khiến bệ hạ phiền lòng .”Hoàng đế mỉm cười,“Tống tướng đến nói rõ ngọn ngành câu truyện cho trẫm nghe, nói là muốn dẫn Dung Hoa đến trước mặt Tề vương chịu tội, trẫm miễn cho bọn họ rồi.”Tô Mạt trong lòng hừ một tiếng, nếu là Hoàng Phủ Cẩn làm chuyện sai lầm, không biết hắn có miễn cho Hoàng Phủ Cẩn không phải chịu tội không ?Làm hoàng đế, làm phụ thân, cũng không xử xự cho công bằng, sao có thể khiến cho người khác phục?Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng trên mặt nàng vẫn duy trì vẻ điềm đạm tươi cười, nhìn thấy ở trong mắt Hoàng Phủ Giác, không khỏi ảm đạm đi một chút.Xem ra ngoài lúc ở trước mặt nhị ca, từng khắc nàng đều đeo mặt nạ, tính cảnh giác đề phòng rất cao.Hắn không khỏi cười rộ lên,“Phụ hoàng, nhị ca căn bản là không trách cứ Dung Hoa biểu muội, hơn nữa biểu muội không phải cố ý muốn làm tổn hại nhị ca, thật ra chỉ là vì mười người cơ thiếp kia.”Hoàng đế a một tiếng, nhìn về phía Tô Mạt,“Cụ thể sao lại như thế?”Tô Mạt cảm kích nhìn Hoàng Phủ Giác một cái, biết hắn là đang giúp mình, thừa dịp này đem đám nữ nhân mà hoàng đế ban cho hắn đuổi ra khỏi Tề vương phủ.Tuy rằng nàng chưa cùng Hoàng Phủ Cẩn thương lượng qua, nhưng đôi khi vẫn rất ăn ý, hơn nữa nàng tin tưởng vững chắc, Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ không trách cứ nàng xử trí đám nữ nhân này theo cách đó.