Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 931: Đính thân -- tiên hạ thủ vi cường 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế quay đầu nhìn Lưu Ngọc,“Có cái gì lấy tới đây cho trẫm xem?”Lưu Ngọc cầm tấu chương đi đến trước ngự án, cung kính đưa cho hoàng đế.Tô Mạt lén nhìn thoáng một cái, tấu chương là của Hoàng Phủ Cẩn tự tay viết, bèn đoán chắc chắn là chuyện trọng yếu.Bởi vì thường là, Hoàng Phủ Cẩn không tự mình viết tấu chương, hơn phân nữa đều là phụ tá trong phủ chấp bút.Hoàng đế cũng cho phép, bất quá vì thể hiện sự cung kính đối với phụ hoàng, bình thường chúng hoàng tử cơ bản đều tự mình viết, trừ tình huống đặc biệt.Hoàng đế mở tấu chương, một cuốn là thỉnh an, nội dung có mấy câu thực ngắn gọn khác biệt với những cuốn khác, tình cảm sướt mướt.Một cuốn khác -- vừa nhìn thấy mấy chữ quan trọng, hoàng đế thiếu chút nữa muốn đứng bật dậy.Tên Hoàng Phủ Cẩn này, hắn thật đúng là dám mở miệng, sau chuyện mình tứ hôn bị phá vỡ đó, Tống gia tiểu thư bị bọn họ “Vợ chồng son” bọn chúng hợp tác loại ra.Chưa được vài ngày, hắn thế nhưng liền không biết ngượng dâng tấu chương yêu cầu phụ hoàng cho hắn “Mượn danh phụ hoàng” đi Tô gia cầu hôn.Hơn nữa, Hoàng Phủ Cẩn nghĩ rất chu đáo, liên tiếp đề cập mình ở trong nhóm hoàng tử tuổi tác đã lớn, nhưng Tô Mạt ở Tô gia lại nhỏ nhất, hắn có thể chờ nàng ba năm, chỉ đính hôn trước.Hắn đính hôn xong, sẽ không chậm trễ việc hôn nhân của thái tử.Ngoài ra Tô Mạt cũng chưa thành thân, sẽ không tranh giành với nhị tiểu thư, tam tiểu thư ở Tô gia.Còn nói bùi tai như thế, nói cái gì “Nhi thần nguyện dành những năm tháng tuổi xuân để chờ đợi Mạt nhi lớn lên, dốc hết sức lực nguyện trung thành với Đại Chu đổi lấy sự vui vẻ tự do của Mạt nhi.”Quả thực là một đống hồ ngôn loạn ngữ!Tô Mạt thấy hoàng đế đột nhiên sắc mặt âm lãnh, không khỏi kinh ngạc, cũng không nói nhiều, nhìn Hoàng Phủ Giác một cái, hai người lặng lẽ lui ra.Lưu Ngọc nhìn bọn họ đi ra, thấy hoàng đế đang trầm tư, Tiền cô cô ở một bên hầu hạ, hắn cũng lui ra.Hắn bước nhanh đến trước mặt Tô Mạt, thấp giọng nói:“Tô tiểu thư, Tề vương điện hạ dâng tấu chương, cầu xin bệ hạ giúp ngài ấy hướng Tô phủ cầu hôn.”Sự việc đến quá đột ngột, khuôn mặt Tô Mạt lập tức đỏ như trái táo, nàng không dự đoán được Hoàng Phủ Cẩn sẽ làm như thế.Thế nhưng...... lúc này đây, lại gấp gáp đưa ra lời cầu hôn như thế.Thật sự khiến người ta toát mồ hôi lạnh.Chẳng lẽ...... Không thể đợi sao?

Hoàng đế quay đầu nhìn Lưu Ngọc,“Có cái gì lấy tới đây cho trẫm xem?”

Lưu Ngọc cầm tấu chương đi đến trước ngự án, cung kính đưa cho hoàng đế.

Tô Mạt lén nhìn thoáng một cái, tấu chương là của Hoàng Phủ Cẩn tự tay viết, bèn đoán chắc chắn là chuyện trọng yếu.

Bởi vì thường là, Hoàng Phủ Cẩn không tự mình viết tấu chương, hơn phân nữa đều là phụ tá trong phủ chấp bút.

Hoàng đế cũng cho phép, bất quá vì thể hiện sự cung kính đối với phụ hoàng,
bình thường chúng hoàng tử cơ bản đều tự mình viết, trừ tình huống đặc
biệt.

Hoàng đế mở tấu chương, một cuốn là thỉnh an, nội dung có
mấy câu thực ngắn gọn khác biệt với những cuốn khác, tình cảm sướt mướt.

Một cuốn khác -- vừa nhìn thấy mấy chữ quan trọng, hoàng đế thiếu chút nữa muốn đứng bật dậy.

Tên Hoàng Phủ Cẩn này, hắn thật đúng là dám mở miệng, sau chuyện mình tứ
hôn bị phá vỡ đó, Tống gia tiểu thư bị bọn họ “Vợ chồng son” bọn chúng
hợp tác loại ra.

Chưa được vài ngày, hắn thế nhưng liền không
biết ngượng dâng tấu chương yêu cầu phụ hoàng cho hắn “Mượn danh phụ
hoàng” đi Tô gia cầu hôn.

Hơn nữa, Hoàng Phủ Cẩn nghĩ rất chu
đáo, liên tiếp đề cập mình ở trong nhóm hoàng tử tuổi tác đã lớn, nhưng
Tô Mạt ở Tô gia lại nhỏ nhất, hắn có thể chờ nàng ba năm, chỉ đính hôn
trước.

Hắn đính hôn xong, sẽ không chậm trễ việc hôn nhân của thái tử.

Ngoài ra Tô Mạt cũng chưa thành thân, sẽ không tranh giành với nhị tiểu thư, tam tiểu thư ở Tô gia.

Còn nói bùi tai như thế, nói cái gì “Nhi thần nguyện dành những năm tháng
tuổi xuân để chờ đợi Mạt nhi lớn lên, dốc hết sức lực nguyện trung thành với Đại Chu đổi lấy sự vui vẻ tự do của Mạt nhi.”

Quả thực là một đống hồ ngôn loạn ngữ!

Tô Mạt thấy hoàng đế đột nhiên sắc mặt âm lãnh, không khỏi kinh ngạc, cũng không nói nhiều, nhìn Hoàng Phủ Giác một cái, hai người lặng lẽ lui ra.

Lưu Ngọc nhìn bọn họ đi ra, thấy hoàng đế đang trầm tư, Tiền cô cô ở một bên hầu hạ, hắn cũng lui ra.

Hắn bước nhanh đến trước mặt Tô Mạt, thấp giọng nói:“Tô tiểu thư, Tề vương
điện hạ dâng tấu chương, cầu xin bệ hạ giúp ngài ấy hướng Tô phủ cầu
hôn.”

Sự việc đến quá đột ngột, khuôn mặt Tô Mạt lập tức đỏ như trái táo, nàng không dự đoán được Hoàng Phủ Cẩn sẽ làm như thế.

Thế nhưng...... lúc này đây, lại gấp gáp đưa ra lời cầu hôn như thế.

Thật sự khiến người ta toát mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ...... Không thể đợi sao?

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế quay đầu nhìn Lưu Ngọc,“Có cái gì lấy tới đây cho trẫm xem?”Lưu Ngọc cầm tấu chương đi đến trước ngự án, cung kính đưa cho hoàng đế.Tô Mạt lén nhìn thoáng một cái, tấu chương là của Hoàng Phủ Cẩn tự tay viết, bèn đoán chắc chắn là chuyện trọng yếu.Bởi vì thường là, Hoàng Phủ Cẩn không tự mình viết tấu chương, hơn phân nữa đều là phụ tá trong phủ chấp bút.Hoàng đế cũng cho phép, bất quá vì thể hiện sự cung kính đối với phụ hoàng, bình thường chúng hoàng tử cơ bản đều tự mình viết, trừ tình huống đặc biệt.Hoàng đế mở tấu chương, một cuốn là thỉnh an, nội dung có mấy câu thực ngắn gọn khác biệt với những cuốn khác, tình cảm sướt mướt.Một cuốn khác -- vừa nhìn thấy mấy chữ quan trọng, hoàng đế thiếu chút nữa muốn đứng bật dậy.Tên Hoàng Phủ Cẩn này, hắn thật đúng là dám mở miệng, sau chuyện mình tứ hôn bị phá vỡ đó, Tống gia tiểu thư bị bọn họ “Vợ chồng son” bọn chúng hợp tác loại ra.Chưa được vài ngày, hắn thế nhưng liền không biết ngượng dâng tấu chương yêu cầu phụ hoàng cho hắn “Mượn danh phụ hoàng” đi Tô gia cầu hôn.Hơn nữa, Hoàng Phủ Cẩn nghĩ rất chu đáo, liên tiếp đề cập mình ở trong nhóm hoàng tử tuổi tác đã lớn, nhưng Tô Mạt ở Tô gia lại nhỏ nhất, hắn có thể chờ nàng ba năm, chỉ đính hôn trước.Hắn đính hôn xong, sẽ không chậm trễ việc hôn nhân của thái tử.Ngoài ra Tô Mạt cũng chưa thành thân, sẽ không tranh giành với nhị tiểu thư, tam tiểu thư ở Tô gia.Còn nói bùi tai như thế, nói cái gì “Nhi thần nguyện dành những năm tháng tuổi xuân để chờ đợi Mạt nhi lớn lên, dốc hết sức lực nguyện trung thành với Đại Chu đổi lấy sự vui vẻ tự do của Mạt nhi.”Quả thực là một đống hồ ngôn loạn ngữ!Tô Mạt thấy hoàng đế đột nhiên sắc mặt âm lãnh, không khỏi kinh ngạc, cũng không nói nhiều, nhìn Hoàng Phủ Giác một cái, hai người lặng lẽ lui ra.Lưu Ngọc nhìn bọn họ đi ra, thấy hoàng đế đang trầm tư, Tiền cô cô ở một bên hầu hạ, hắn cũng lui ra.Hắn bước nhanh đến trước mặt Tô Mạt, thấp giọng nói:“Tô tiểu thư, Tề vương điện hạ dâng tấu chương, cầu xin bệ hạ giúp ngài ấy hướng Tô phủ cầu hôn.”Sự việc đến quá đột ngột, khuôn mặt Tô Mạt lập tức đỏ như trái táo, nàng không dự đoán được Hoàng Phủ Cẩn sẽ làm như thế.Thế nhưng...... lúc này đây, lại gấp gáp đưa ra lời cầu hôn như thế.Thật sự khiến người ta toát mồ hôi lạnh.Chẳng lẽ...... Không thể đợi sao?

Chương 931: Đính thân -- tiên hạ thủ vi cường 03