Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 930: Đính thân -- tiên hạ thủ vi cường 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt chỉ vào đài hoa màu hồng phấn, cánh hoa màu trắng của đóa hoa hạnh nói:“Bệ hạ, có một loại hoa Hạnh giống hệt lục mai, có thể gọi là Lục Ngạc, có vẻ đẹp ôn nhu mà lại thanh nhã, rất đẹp.”Hoàng đế nhìn về phía bên Hoàng Phủ Giác cũng đang đứng gần đó, gần đây hoàng đế phân công thái tử đi thực tế lo sự vụ ở Lục bộ, cho nên hắn không phải ngày nào cũng đến ngự thư phòng báo cáo, chỉ có Hoàng Phủ Giác cùng Tống Minh Dương phải đến.Hoàng Phủ Giác lắc đầu,“Bệ hạ, Văn thần chưa thấy qua. Nhưng nghe nói Hạnh mai có thể có tạp chủng, nói không chừng bên ngaoif có loại Lục mai như vậy.”Hoàng đế hơi mỉm cười nhìn Tô Mạt,“Nha đầu, có thứ tốt, phải chia xẻ với trẫm, nói đi, Hoa Phố của ngươi có phải rất thú vị hay không.”Tô Mạt cười nhẹ nhàng nói:“Bệ hạ, ta kêu những sư phụ chiết cành theo nhiều cách khác nhau, tạo ra không ít Hạnh mai, trong đó có một gốc cây khí chất thanh nhã, hương hoa quyến rũ, thời gian nở hoa cũng dài, hình dáng bên ngoài giống lục mai, bông hoa lại khá lớn.”Hoàng đế kinh ngạc nói:“Thật sao?”Tô Mạt gật đầu khẳng định.Hoàng đế nhìn về phía Tống Minh Dương,“Tống Kinh Lịch từng đi khắp thiên hạ, ngươi mau nói xem.”Tống Minh Dương liếc qua Tô Mạt, cúi người hành lễ, nói với hoàng đế:“Bệ hạ, thế giới bao la, không chuyện gì là không có. Trời sinh vạn vật, tuy rằng đều có bản tính riêng, nhưng nhân loại trí tuệ khôn cùng, có thể tái tạo ra rất nhiều thứ trong thiên nhiên khiến người ta kinh diễm.”Hoàng đế vỗ tay nói:“Vậy mới tốt, trẫm muốn đến đó chiêm ngưỡng.”Hắn nhìn thoáng qua gốc cây cổ hạnh kia, một trận gió thổi đến, cánh hoa rụng như mưa, bay xuống làn nước xanh như ngọc bích, thật sự đẹp mắt.Hắn khoanh tay bước đi, nói:“Như vậy, Tống Kinh qua soạn ý chỉ, tiết thượng Tị (tháng 4 âm lịch) chương muốn dẫn bách quan trong triều đi Vạn Xuân Uyển đạp thanh.”Vạn Xuân Uyển ở phía đông nam, Thượng Lâm Uyển ở tây bắc, Vạn Xuân Uyển là địa phương hoàng đế chuyên đi đạp thanh ngắm hoa, Thượng Lâm Uyển là nơi mà hoàng đế ngày thường ít nhất cũng phải ghé qua dạo.Vạn Xuân Uyển cách Hoa Phố của Tô Mạt khoảng cách mười dặm.Tống Minh Dương lập tức vâng lời, hoàng đế lại nói:“Truyền chỉ, muốn tất cả giản lược, cấm quá mức lãng phí, không thể quấy nhiễu dân chúng.”Tống Minh Dương lĩnh chỉ, lập tức đi soạn chỉ.Đợi đám người hoàng đế trở về ngự thư phòng, thì nhận được tin Tề vương điện hạ sai người dâng lên tấu chương.Lưu Ngọc tiếp nhận, nhìn thấy có hai phần, một phần là tấu chương thỉnh an, một phần là tấu chương xin được cầu hôn với Tô gia, muốn cùng Tô thị nữ tử thứ năm của Tô gia đính hôn.Lưu Ngọc chỉ cảm thấy tim đập lộp bộp, theo bản năng nhìn về phía hoàng đế, thấy hoàng đế đang nói nói cười cười với Tô Mạt , nhìn rất vui vẻ.

Tô Mạt chỉ vào đài hoa màu hồng phấn, cánh hoa màu trắng của đóa hoa hạnh nói:“Bệ hạ, có một
loại hoa Hạnh giống hệt lục mai, có thể gọi là Lục Ngạc, có vẻ đẹp ôn
nhu mà lại thanh nhã, rất đẹp.”

Hoàng đế nhìn về phía bên Hoàng
Phủ Giác cũng đang đứng gần đó, gần đây hoàng đế phân công thái tử đi
thực tế lo sự vụ ở Lục bộ, cho nên hắn không phải ngày nào cũng đến ngự
thư phòng báo cáo, chỉ có Hoàng Phủ Giác cùng Tống Minh Dương phải đến.

Hoàng Phủ Giác lắc đầu,“Bệ hạ, Văn thần chưa thấy qua. Nhưng nghe nói Hạnh
mai có thể có tạp chủng, nói không chừng bên ngaoif có loại Lục mai như
vậy.

Hoàng đế hơi mỉm cười nhìn Tô Mạt,“Nha đầu, có thứ tốt,
phải chia xẻ với trẫm, nói đi, Hoa Phố của ngươi có phải rất thú vị hay
không.”

Tô Mạt cười nhẹ nhàng nói:“Bệ hạ, ta kêu những sư phụ
chiết cành theo nhiều cách khác nhau, tạo ra không ít Hạnh mai, trong đó có một gốc cây khí chất thanh nhã, hương hoa quyến rũ, thời gian nở hoa cũng dài, hình dáng bên ngoài giống lục mai, bông hoa lại khá lớn.”

Hoàng đế kinh ngạc nói:“Thật sao?”

Tô Mạt gật đầu khẳng định.

Hoàng đế nhìn về phía Tống Minh Dương,“Tống Kinh Lịch từng đi khắp thiên hạ, ngươi mau nói xem.”

Tống Minh Dương liếc qua Tô Mạt, cúi người hành lễ, nói với hoàng đế:“Bệ hạ, thế giới bao la, không chuyện gì là không có. Trời sinh vạn vật, tuy
rằng đều có bản tính riêng, nhưng nhân loại trí tuệ khôn cùng, có thể
tái tạo ra rất nhiều thứ trong thiên nhiên khiến người ta kinh diễm.”

Hoàng đế vỗ tay nói:“Vậy mới tốt, trẫm muốn đến đó chiêm ngưỡng.”

Hắn nhìn thoáng qua gốc cây cổ hạnh kia, một trận gió thổi đến, cánh hoa
rụng như mưa, bay xuống làn nước xanh như ngọc bích, thật sự đẹp mắt.

Hắn khoanh tay bước đi, nói:“Như vậy, Tống Kinh qua soạn ý chỉ, tiết thượng Tị (tháng 4 âm lịch) chương muốn dẫn bách quan trong triều đi Vạn Xuân
Uyển đạp thanh.”

Vạn Xuân Uyển ở phía đông nam, Thượng Lâm Uyển ở tây bắc, Vạn Xuân Uyển là địa phương hoàng đế chuyên đi đạp thanh ngắm
hoa, Thượng Lâm Uyển là nơi mà hoàng đế ngày thường ít nhất cũng phải
ghé qua dạo.

Vạn Xuân Uyển cách Hoa Phố của Tô Mạt khoảng cách mười dặm.

Tống Minh Dương lập tức vâng lời, hoàng đế lại nói:“Truyền chỉ, muốn tất
cả giản lược, cấm quá mức lãng phí, không thể quấy nhiễu dân chúng.”

Tống Minh Dương lĩnh chỉ, lập tức đi soạn chỉ.

Đợi đám người hoàng đế trở về ngự thư phòng, thì nhận được tin Tề vương điện hạ sai người dâng lên tấu chương.

Lưu Ngọc tiếp nhận, nhìn thấy có hai phần, một phần là tấu chương thỉnh an, một phần là tấu chương xin được cầu hôn với Tô gia, muốn cùng Tô thị nữ tử thứ năm của Tô gia đính hôn.

Lưu Ngọc chỉ cảm thấy tim đập
lộp bộp, theo bản năng nhìn về phía hoàng đế, thấy hoàng đế đang nói nói cười cười với Tô Mạt , nhìn rất vui vẻ.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt chỉ vào đài hoa màu hồng phấn, cánh hoa màu trắng của đóa hoa hạnh nói:“Bệ hạ, có một loại hoa Hạnh giống hệt lục mai, có thể gọi là Lục Ngạc, có vẻ đẹp ôn nhu mà lại thanh nhã, rất đẹp.”Hoàng đế nhìn về phía bên Hoàng Phủ Giác cũng đang đứng gần đó, gần đây hoàng đế phân công thái tử đi thực tế lo sự vụ ở Lục bộ, cho nên hắn không phải ngày nào cũng đến ngự thư phòng báo cáo, chỉ có Hoàng Phủ Giác cùng Tống Minh Dương phải đến.Hoàng Phủ Giác lắc đầu,“Bệ hạ, Văn thần chưa thấy qua. Nhưng nghe nói Hạnh mai có thể có tạp chủng, nói không chừng bên ngaoif có loại Lục mai như vậy.”Hoàng đế hơi mỉm cười nhìn Tô Mạt,“Nha đầu, có thứ tốt, phải chia xẻ với trẫm, nói đi, Hoa Phố của ngươi có phải rất thú vị hay không.”Tô Mạt cười nhẹ nhàng nói:“Bệ hạ, ta kêu những sư phụ chiết cành theo nhiều cách khác nhau, tạo ra không ít Hạnh mai, trong đó có một gốc cây khí chất thanh nhã, hương hoa quyến rũ, thời gian nở hoa cũng dài, hình dáng bên ngoài giống lục mai, bông hoa lại khá lớn.”Hoàng đế kinh ngạc nói:“Thật sao?”Tô Mạt gật đầu khẳng định.Hoàng đế nhìn về phía Tống Minh Dương,“Tống Kinh Lịch từng đi khắp thiên hạ, ngươi mau nói xem.”Tống Minh Dương liếc qua Tô Mạt, cúi người hành lễ, nói với hoàng đế:“Bệ hạ, thế giới bao la, không chuyện gì là không có. Trời sinh vạn vật, tuy rằng đều có bản tính riêng, nhưng nhân loại trí tuệ khôn cùng, có thể tái tạo ra rất nhiều thứ trong thiên nhiên khiến người ta kinh diễm.”Hoàng đế vỗ tay nói:“Vậy mới tốt, trẫm muốn đến đó chiêm ngưỡng.”Hắn nhìn thoáng qua gốc cây cổ hạnh kia, một trận gió thổi đến, cánh hoa rụng như mưa, bay xuống làn nước xanh như ngọc bích, thật sự đẹp mắt.Hắn khoanh tay bước đi, nói:“Như vậy, Tống Kinh qua soạn ý chỉ, tiết thượng Tị (tháng 4 âm lịch) chương muốn dẫn bách quan trong triều đi Vạn Xuân Uyển đạp thanh.”Vạn Xuân Uyển ở phía đông nam, Thượng Lâm Uyển ở tây bắc, Vạn Xuân Uyển là địa phương hoàng đế chuyên đi đạp thanh ngắm hoa, Thượng Lâm Uyển là nơi mà hoàng đế ngày thường ít nhất cũng phải ghé qua dạo.Vạn Xuân Uyển cách Hoa Phố của Tô Mạt khoảng cách mười dặm.Tống Minh Dương lập tức vâng lời, hoàng đế lại nói:“Truyền chỉ, muốn tất cả giản lược, cấm quá mức lãng phí, không thể quấy nhiễu dân chúng.”Tống Minh Dương lĩnh chỉ, lập tức đi soạn chỉ.Đợi đám người hoàng đế trở về ngự thư phòng, thì nhận được tin Tề vương điện hạ sai người dâng lên tấu chương.Lưu Ngọc tiếp nhận, nhìn thấy có hai phần, một phần là tấu chương thỉnh an, một phần là tấu chương xin được cầu hôn với Tô gia, muốn cùng Tô thị nữ tử thứ năm của Tô gia đính hôn.Lưu Ngọc chỉ cảm thấy tim đập lộp bộp, theo bản năng nhìn về phía hoàng đế, thấy hoàng đế đang nói nói cười cười với Tô Mạt , nhìn rất vui vẻ.

Chương 930: Đính thân -- tiên hạ thủ vi cường 02