Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 937: Mùi hương thuộc về riêng nàng 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Việt chỉ nhận được tin tức muội muội muốn xuất cung, cũng không biết chuyện nàng sắp đính hôn, tò mò hỏi:“Thật không? Nói mau xem nào để ta cao hứng với.”Hoàng Phủ Giới lập tức nghiêng đầu nghễ Tô Mạt,“Hắc hắc, nhìn ngươi cũng có hôm nay a.”Ai biết Tô Mạt cũng để hắn thực hiện được ý đồ, thoải mái nói:“Nhị ca, Tề vương điện hạ thỉnh cầu bệ hạ xin được cầu hôn ta, bất quá bệ hạ còn chưa có đáp ứng.”Nàng cũng không nghĩ hoàng đế lại dễ dàng cơ hội gây khó dễ cho Hoàng Phủ Cẩn như vậy.Tô Việt lại nhíu mày, nhìn Hoàng Phủ Giác một cái,“Ngũ điện hạ, ngươi nói thử xem ý tứ của bệ hạ là gì?”Hắn so với Hoàng Phủ Giới thì trầm ổn hơn, lập tức liền nhìn ra vấn đề.Tuy rằng mọi người đều biết, nhưng hoàng đế không nói gì, vậy cuốn cũng chỉ là biểu đạt tam ý của Hoàng Phủ Cẩn, không thể đại biểu cho việc hoàng đế có đồng ý hay không.Dù sao, lệnh của cha mẹ lời của mai mối, đây là con đường hôn nhân duy nhất ở thời đại này.Phàm là bỏ trốn, cơ bản đều không có kết cục tốt đẹp.Trên nguyên tắc làm thiếp!Hơn nữa dựa vào trí tuệ của tiểu muội, dựa vào sự yêu chiểu của Hoàng Phủ Cẩn đối với tiểu muội, là không thể làm ra cái việc ngu ngốc đó.Điều đo cho thấy, chẳng lẽ còn sẽ có không ít thăng trầm a?Sắc mặt Hoàng Phủ Giác giống như miệng giếng cổ, không có gì gợn sóng cả, tươi cười thản nhiên , ánh mắt......Tô Việt có điểm không chắc.Bọn họ trở về nhà, Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân lại vào cung, nói là hoàng quý phi muốn tìm lão phu nhân nói chuyện nhà, Tô Nhân Vũ đương nhiên là đi diện kiến hoàng đế.Tô Hinh Nhi đã đi Hương lâu, nhị tiểu thư ở trong cung, cũng chỉ có đại tiểu thư ở nhà.Tô Việt liền chiêu đãi hai vị hoàng tử ở dảnh Tây Hoa của phụ thân, Tô Mạt kéo tay đại tiểu thư thủ đi vào phòng mình.Nàng thấy tỷ tỷ tựa hồ có chút không vui, liền hỏi:“Tỷ tỷ, trong nhà có phải có chuyện gì hay không?”Đại tiểu thư lắc đầu, né tránh ánh mắt của Tô Mạt,“Không có gì.”Tô Mạt càng thêm kết luận nhất định là có việc, hơn nữa càng khẳng định là không phải việc nhỏ.Nhưng tính khí của tỷ tỷ, vẻ ngoài thoạt nhìn thản nhiên lạnh nhạt, nhưng trong xương cốt cũng rất quật cường, điểm này Tô Mạt là người hiểu rõ nhất.Nàng không muốn nói, tức là ép cũng vô dụng.Dù sao nàng sẽ ở nhà mấy ngày.Nàng kéo tay tỷ tỷ đi nhìn những thứ son phấn mà A Thái Cổ từ Hoa Phố gửi cho bọn họ.

Tô Việt chỉ nhận được tin tức muội muội muốn xuất cung, cũng không biết chuyện nàng sắp đính hôn, tò mò hỏi:“Thật không? Nói mau xem nào để ta cao hứng với.”

Hoàng Phủ Giới lập tức nghiêng đầu nghễ Tô Mạt,“Hắc hắc, nhìn ngươi cũng có hôm nay a.”

Ai biết Tô Mạt cũng để hắn thực hiện được ý đồ, thoải mái nói:“Nhị ca, Tề vương điện hạ thỉnh cầu bệ hạ xin được cầu hôn ta, bất quá bệ hạ còn chưa có đáp ứng.”

Nàng cũng không nghĩ hoàng đế lại dễ dàng cơ hội gây khó dễ cho Hoàng Phủ Cẩn như vậy.

Tô Việt lại nhíu mày, nhìn Hoàng Phủ Giác một cái,“Ngũ điện hạ, ngươi nói thử xem ý tứ của bệ hạ là gì?”

Hắn so với Hoàng Phủ Giới thì trầm ổn hơn, lập tức liền nhìn ra vấn đề.

Tuy rằng mọi người đều biết, nhưng hoàng đế không nói gì, vậy cuốn cũng chỉ là biểu đạt tam ý của Hoàng Phủ Cẩn, không thể đại biểu cho việc hoàng đế có đồng ý hay không.

Dù sao, lệnh của cha mẹ lời của mai mối, đây là con đường hôn nhân duy nhất ở thời đại này.

Phàm là bỏ trốn, cơ bản đều không có kết cục tốt đẹp.

Trên nguyên tắc làm thiếp!

Hơn nữa dựa vào trí tuệ của tiểu muội, dựa vào sự yêu chiểu của Hoàng Phủ Cẩn đối với tiểu muội, là không thể làm ra cái việc ngu ngốc đó.

Điều đo cho thấy, chẳng lẽ còn sẽ có không ít thăng trầm a?

Sắc mặt Hoàng Phủ Giác giống như miệng giếng cổ, không có gì gợn sóng cả, tươi cười thản nhiên , ánh mắt......

Tô Việt có điểm không chắc.

Bọn họ trở về nhà, Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân lại vào cung, nói là hoàng quý phi muốn tìm lão phu nhân nói chuyện nhà, Tô Nhân Vũ đương nhiên là đi diện kiến hoàng đế.

Tô Hinh Nhi đã đi Hương lâu, nhị tiểu thư ở trong cung, cũng chỉ có đại tiểu thư ở nhà.

Tô Việt liền chiêu đãi hai vị hoàng tử ở dảnh Tây Hoa của phụ thân, Tô Mạt kéo tay đại tiểu thư thủ đi vào phòng mình.

Nàng thấy tỷ tỷ tựa hồ có chút không vui, liền hỏi:“Tỷ tỷ, trong nhà có phải có chuyện gì hay không?”

Đại tiểu thư lắc đầu, né tránh ánh mắt của Tô Mạt,“Không có gì.”

Tô Mạt càng thêm kết luận nhất định là có việc, hơn nữa càng khẳng định là không phải việc nhỏ.

Nhưng tính khí của tỷ tỷ, vẻ ngoài thoạt nhìn thản nhiên lạnh nhạt, nhưng trong xương cốt cũng rất quật cường, điểm này Tô Mạt là người hiểu rõ nhất.

Nàng không muốn nói, tức là ép cũng vô dụng.

Dù sao nàng sẽ ở nhà mấy ngày.

Nàng kéo tay tỷ tỷ đi nhìn những thứ son phấn mà A Thái Cổ từ Hoa Phố gửi cho bọn họ.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Việt chỉ nhận được tin tức muội muội muốn xuất cung, cũng không biết chuyện nàng sắp đính hôn, tò mò hỏi:“Thật không? Nói mau xem nào để ta cao hứng với.”Hoàng Phủ Giới lập tức nghiêng đầu nghễ Tô Mạt,“Hắc hắc, nhìn ngươi cũng có hôm nay a.”Ai biết Tô Mạt cũng để hắn thực hiện được ý đồ, thoải mái nói:“Nhị ca, Tề vương điện hạ thỉnh cầu bệ hạ xin được cầu hôn ta, bất quá bệ hạ còn chưa có đáp ứng.”Nàng cũng không nghĩ hoàng đế lại dễ dàng cơ hội gây khó dễ cho Hoàng Phủ Cẩn như vậy.Tô Việt lại nhíu mày, nhìn Hoàng Phủ Giác một cái,“Ngũ điện hạ, ngươi nói thử xem ý tứ của bệ hạ là gì?”Hắn so với Hoàng Phủ Giới thì trầm ổn hơn, lập tức liền nhìn ra vấn đề.Tuy rằng mọi người đều biết, nhưng hoàng đế không nói gì, vậy cuốn cũng chỉ là biểu đạt tam ý của Hoàng Phủ Cẩn, không thể đại biểu cho việc hoàng đế có đồng ý hay không.Dù sao, lệnh của cha mẹ lời của mai mối, đây là con đường hôn nhân duy nhất ở thời đại này.Phàm là bỏ trốn, cơ bản đều không có kết cục tốt đẹp.Trên nguyên tắc làm thiếp!Hơn nữa dựa vào trí tuệ của tiểu muội, dựa vào sự yêu chiểu của Hoàng Phủ Cẩn đối với tiểu muội, là không thể làm ra cái việc ngu ngốc đó.Điều đo cho thấy, chẳng lẽ còn sẽ có không ít thăng trầm a?Sắc mặt Hoàng Phủ Giác giống như miệng giếng cổ, không có gì gợn sóng cả, tươi cười thản nhiên , ánh mắt......Tô Việt có điểm không chắc.Bọn họ trở về nhà, Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân lại vào cung, nói là hoàng quý phi muốn tìm lão phu nhân nói chuyện nhà, Tô Nhân Vũ đương nhiên là đi diện kiến hoàng đế.Tô Hinh Nhi đã đi Hương lâu, nhị tiểu thư ở trong cung, cũng chỉ có đại tiểu thư ở nhà.Tô Việt liền chiêu đãi hai vị hoàng tử ở dảnh Tây Hoa của phụ thân, Tô Mạt kéo tay đại tiểu thư thủ đi vào phòng mình.Nàng thấy tỷ tỷ tựa hồ có chút không vui, liền hỏi:“Tỷ tỷ, trong nhà có phải có chuyện gì hay không?”Đại tiểu thư lắc đầu, né tránh ánh mắt của Tô Mạt,“Không có gì.”Tô Mạt càng thêm kết luận nhất định là có việc, hơn nữa càng khẳng định là không phải việc nhỏ.Nhưng tính khí của tỷ tỷ, vẻ ngoài thoạt nhìn thản nhiên lạnh nhạt, nhưng trong xương cốt cũng rất quật cường, điểm này Tô Mạt là người hiểu rõ nhất.Nàng không muốn nói, tức là ép cũng vô dụng.Dù sao nàng sẽ ở nhà mấy ngày.Nàng kéo tay tỷ tỷ đi nhìn những thứ son phấn mà A Thái Cổ từ Hoa Phố gửi cho bọn họ.

Chương 937: Mùi hương thuộc về riêng nàng 01