Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 947: Cáo mượn oai hùm – Cuộc đọ sức ở Hương lâu 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hận không thể đóng gói toàn bộ mang đi.Hận không thể hóa thành miếng hắc nhung tơ kia, đem hết thảy đều bao bọc lại.Tô Mạt sai người pha loại trà hoa tốt nhất, dùng loại chén thủy tinh quý giá tinh xảo để uống, dâng cho đám người thái tử thưởng thức.Thái tử kiến thức rộng rãi, nhưng cũng cực kỳ kinh ngạc, chỉ có thể khống chế bản thân, miễn cho luống cuống quá mức.Chén ngọc lưu ly này, chiếc nào cũng trong suốt, quả thực...... Làm cho người ta kinh ngạc, không tin nổi.Ngoài chủ tử ra, đám tùy tùng đi theo Hoàng Phủ giác và thái tử không ai bình tĩnh được, cho dù là Hoàng Phủ Giới kiểu người sống không có gì yêu cầu cao gì, thế nhưng cũng mở to hai mắt nhìn, liên tục kinh hô.Hai người Tô Văn Nhi lại càng khó lường.Các nàng chọn thật sự chậm, mỗi một loại đều yêu thích không buông tay, rất muốn hào khí vung tay lên,“Đều bao lại hết cho ta.”Đáng tiếc, Tô Mạt nói, chỉ có thể chọn nhiều nhất sáu mươi sáu loại, hơn nữa, Hương lâu của nàng sắp phải đóng cửa rồi.Bởi vì chút hàng hóa này, đều là Hương lâu cùng Hoa Phố, dồn hết tâm huyết làm ra, mỗi mùa xuân chỉ được có bấy nhiêu thôi.Tô Văn Nhi đầu óc xoay chuyển bay nhanh, bản thân cùng Tống Dung Miên khẳng định lấy cho riêng mình mấy thứ trước, lấy cho hoàng quý phi mấy loại, còn phải ban cho nhóm Tống gia tỷ muội, còn có vài vị nương nương trong cung, còn có......Như vậy tính đi tính lại, căn bản không đủ.Hai người rất là khó xử, trơ mắt nhìn nhau nhiều lần, âm thầm khoa tay múa chân vô số lần, loại tự chừa lại cho mình dùng từ 10 món xuống còn 3 món.Dù sao đây cũng là mặt hàng tốt nhất của Hương lâu, ngoài số hàng này ra, cho dù là mặt hàng cao cấp khác cũng là không thể mong muốn gì hơn rồi, các nàng có thể lấy thêm hàng loại đó.Đang chọn lựa, bên ngoài tiểu nhị tiếp khách vội vàng tiến vào, thế nhưng không chấp nhận được thông báo, không chấp nhận được cự tuyệt.Dẫn đầu là một vị công công khí thế khinh người, rất là kiêu ngạo.Dĩ nhiên là đại thái giám Thành Minh trong cung của Lương phi nương nương.Hoàng Phủ Giác nghĩ rằng mẫu phi có việc, vội đứng dậy đi qua.Thành minh ngạo nghễ nhìn lướt qua, thỉnh an với thái tử cùng vài vị hoàng tử, ánh mắt đảo qua tất cả hàng hóa trên giá, nhất thời hai mắt phát sáng.Hắn nhìn về phía Tô Mạt, giọng nói cao vút, kéo thật dài âm cuối, tư thế cao ngạo:“Chúng ta là phụng mệnh lệnh của nương nương, đến chỗ Tô tiểu thư mua mấy thứ hàng son phấn tốt nhất.”Ý tứ của hắn không cần nói nhiều cũng rõ rành rành, mấy thứ, chính là một bộ .

Hận không thể đóng gói toàn bộ mang đi.

Hận không thể hóa thành miếng hắc nhung tơ kia, đem hết thảy đều bao bọc lại.

Tô Mạt sai người pha loại trà hoa tốt nhất, dùng loại chén thủy tinh quý
giá tinh xảo để uống, dâng cho đám người thái tử thưởng thức.

Thái tử kiến thức rộng rãi, nhưng cũng cực kỳ kinh ngạc, chỉ có thể khống chế bản thân, miễn cho luống cuống quá mức.

Chén ngọc lưu ly này, chiếc nào cũng trong suốt, quả thực...... Làm cho người ta kinh ngạc, không tin nổi.

Ngoài chủ tử ra, đám tùy tùng đi theo Hoàng Phủ giác và thái tử không ai bình tĩnh được, cho dù là Hoàng Phủ Giới kiểu người sống không có gì yêu cầu cao gì, thế nhưng cũng mở to hai mắt nhìn, liên tục kinh hô.

Hai người Tô Văn Nhi lại càng khó lường.

Các nàng chọn thật sự chậm, mỗi một loại đều yêu thích không buông tay, rất muốn hào khí vung tay lên,“Đều bao lại hết cho ta.”

Đáng tiếc, Tô Mạt nói, chỉ có thể chọn nhiều nhất sáu mươi sáu loại, hơn nữa, Hương lâu của nàng sắp phải đóng cửa rồi.

Bởi vì chút hàng hóa này, đều là Hương lâu cùng Hoa Phố, dồn hết tâm huyết làm ra, mỗi mùa xuân chỉ được có bấy nhiêu thôi.

Tô Văn Nhi đầu óc xoay chuyển bay nhanh, bản thân cùng Tống Dung Miên
khẳng định lấy cho riêng mình mấy thứ trước, lấy cho hoàng quý phi mấy
loại, còn phải ban cho nhóm Tống gia tỷ muội, còn có vài vị nương nương
trong cung, còn có......

Như vậy tính đi tính lại, căn bản không đủ.

Hai người rất là khó xử, trơ mắt nhìn nhau nhiều lần, âm thầm khoa tay múa
chân vô số lần, loại tự chừa lại cho mình dùng từ 10 món xuống còn 3
món.

Dù sao đây cũng là mặt hàng tốt nhất của Hương lâu, ngoài số hàng này ra, cho dù là mặt hàng cao cấp khác cũng là không thể mong
muốn gì hơn rồi, các nàng có thể lấy thêm hàng loại đó.

Đang chọn lựa, bên ngoài tiểu nhị tiếp khách vội vàng tiến vào, thế nhưng không
chấp nhận được thông báo, không chấp nhận được cự tuyệt.

Dẫn đầu là một vị công công khí thế khinh người, rất là kiêu ngạo.

Dĩ nhiên là đại thái giám Thành Minh trong cung của Lương phi nương nương.

Hoàng Phủ Giác nghĩ rằng mẫu phi có việc, vội đứng dậy đi qua.

Thành minh ngạo nghễ nhìn lướt qua, thỉnh an với thái tử cùng vài vị hoàng
tử, ánh mắt đảo qua tất cả hàng hóa trên giá, nhất thời hai mắt phát
sáng.

Hắn nhìn về phía Tô Mạt, giọng nói cao vút, kéo thật dài âm cuối, tư thế cao ngạo:“Chúng ta là phụng mệnh lệnh của nương nương, đến chỗ Tô tiểu thư mua mấy thứ hàng son phấn tốt nhất.”

Ý tứ của hắn không cần nói nhiều cũng rõ rành rành, mấy thứ, chính là một bộ .

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hận không thể đóng gói toàn bộ mang đi.Hận không thể hóa thành miếng hắc nhung tơ kia, đem hết thảy đều bao bọc lại.Tô Mạt sai người pha loại trà hoa tốt nhất, dùng loại chén thủy tinh quý giá tinh xảo để uống, dâng cho đám người thái tử thưởng thức.Thái tử kiến thức rộng rãi, nhưng cũng cực kỳ kinh ngạc, chỉ có thể khống chế bản thân, miễn cho luống cuống quá mức.Chén ngọc lưu ly này, chiếc nào cũng trong suốt, quả thực...... Làm cho người ta kinh ngạc, không tin nổi.Ngoài chủ tử ra, đám tùy tùng đi theo Hoàng Phủ giác và thái tử không ai bình tĩnh được, cho dù là Hoàng Phủ Giới kiểu người sống không có gì yêu cầu cao gì, thế nhưng cũng mở to hai mắt nhìn, liên tục kinh hô.Hai người Tô Văn Nhi lại càng khó lường.Các nàng chọn thật sự chậm, mỗi một loại đều yêu thích không buông tay, rất muốn hào khí vung tay lên,“Đều bao lại hết cho ta.”Đáng tiếc, Tô Mạt nói, chỉ có thể chọn nhiều nhất sáu mươi sáu loại, hơn nữa, Hương lâu của nàng sắp phải đóng cửa rồi.Bởi vì chút hàng hóa này, đều là Hương lâu cùng Hoa Phố, dồn hết tâm huyết làm ra, mỗi mùa xuân chỉ được có bấy nhiêu thôi.Tô Văn Nhi đầu óc xoay chuyển bay nhanh, bản thân cùng Tống Dung Miên khẳng định lấy cho riêng mình mấy thứ trước, lấy cho hoàng quý phi mấy loại, còn phải ban cho nhóm Tống gia tỷ muội, còn có vài vị nương nương trong cung, còn có......Như vậy tính đi tính lại, căn bản không đủ.Hai người rất là khó xử, trơ mắt nhìn nhau nhiều lần, âm thầm khoa tay múa chân vô số lần, loại tự chừa lại cho mình dùng từ 10 món xuống còn 3 món.Dù sao đây cũng là mặt hàng tốt nhất của Hương lâu, ngoài số hàng này ra, cho dù là mặt hàng cao cấp khác cũng là không thể mong muốn gì hơn rồi, các nàng có thể lấy thêm hàng loại đó.Đang chọn lựa, bên ngoài tiểu nhị tiếp khách vội vàng tiến vào, thế nhưng không chấp nhận được thông báo, không chấp nhận được cự tuyệt.Dẫn đầu là một vị công công khí thế khinh người, rất là kiêu ngạo.Dĩ nhiên là đại thái giám Thành Minh trong cung của Lương phi nương nương.Hoàng Phủ Giác nghĩ rằng mẫu phi có việc, vội đứng dậy đi qua.Thành minh ngạo nghễ nhìn lướt qua, thỉnh an với thái tử cùng vài vị hoàng tử, ánh mắt đảo qua tất cả hàng hóa trên giá, nhất thời hai mắt phát sáng.Hắn nhìn về phía Tô Mạt, giọng nói cao vút, kéo thật dài âm cuối, tư thế cao ngạo:“Chúng ta là phụng mệnh lệnh của nương nương, đến chỗ Tô tiểu thư mua mấy thứ hàng son phấn tốt nhất.”Ý tứ của hắn không cần nói nhiều cũng rõ rành rành, mấy thứ, chính là một bộ .

Chương 947: Cáo mượn oai hùm – Cuộc đọ sức ở Hương lâu 03