Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 948: Cáo mượn oai hùm – Cuộc đọ sức của Hương lâu 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bên kia Tô Văn Nhi vừa nghe thấy, lập tức ra hiệu với Tống Dung Miên, mấy người lập tức quyết định thật nhanh, cũng không do dự nữa, chọn hết những loại tốt, số còn lại đương nhiên cũng là vô cùng tốt , nhưng là -- cũng không đầy đủ.Loại nhất phẩm này căn cứ theo hàng hóa định giá cao, bản thân nó sẽ không là vì bán, mà là vì thể hiện sự tôn quý của một số người.Hoàng quý phi đương nhiên còn muốn không ít loại hàng trung cao cấp, cũng không tất yếu phải dùng toàn loại cực phẩm.Nhưng cực phẩm có thể cất chứa, biểu hiện địa vị, sự tôn quý cùng với năng lực, tài lực.Hoàng quý phi nương nương có mấy bộ, Lương phi nương nương một bộ cũng không có đủ, vậy là có chuyện để coi a.Nếu là cái khác, nói không chừng còn có thể làm nũng với bệ hạ, buộc thương gia đưa đến.Nhưng vị chủ quán nay là Tô Mạt, cũng là tâm phúc trước mặt hoàng đế người.Nhóm nương nương bên gối hoàng thượng dùng không được.Tô Văn Nhi âm thầm đắc ý, như vậy lại giúp được hoàng quý phi nương nương có được mặt mũi, đến lúc đó......Thành công công vừa thấy vậy cũng bất chấp khách sáo, bay nhanh vọt vào đại sảnh, miệng nói:“Tô tiểu thư đây là có ý gì?”Tô Mạt nói chậm rãi:“Thành công công, hoàng quý phi nương nương đến trước một bước, đang chọn hàng, tất cả đều ở trong này, ngài cũng chọn đi.”Hoàng Phủ Giác nhất thời sắc mặt có chút biến, nếu Thành công công cũng như đám người Tô Văn Nhi vậy, hắn thật sự muốn thà rằng mình chưa từng tới đây hôm nay.Cái gì đều cũng không biết, cũng sẽ mất mặt như hiện trạng.Thành công công vừa thấy, số còn lại cũng đều là cực phẩm, nhưng là, hoặc là thiếu son, hoặc là thiếu mặt nạ đắp mặt, hoặc là không có phấn hoa......Điều này sao được?Chẳng lẽ Lương phi nương nương bày ra, lại là đồ lẻ?Cho dù có là loại cực phẩm khó được, vậy cũng chỉ là đối với những người khác, các nương nương trong cung, đó là những người chí tôn chí quý, sao có thể giống như các nàng ấy được?Chính là thứ mà người khác vạn kim khó cầu, chủ tử bọn họ lại coi như thứ cặn bã, như vậy mới có thể biểu hiện ra được sự tôn quý.Thành công công nhất thời biến sắc, hừ một tiếng thật mạnh.Thái tử liếc hắn, nói với Tô Văn Nhi:“Văn Nhi, nhường mấy thứ đưa cho Thành công công, để hắn trở về báo cáo kết quả công tác cùng Lương phi.”Thành công công nhất thời sắc mặt xanh mét.Hoàng Phủ Giác nắm chặt quyền đầu, hắn sao có thể không nghĩ tới việc mẫu phi muốn mua hàng ở chỗ Tô Mạt chứ?
Bên kia Tô Văn Nhi vừa nghe thấy, lập tức ra hiệu với Tống Dung Miên, mấy người lập tức quyết
định thật nhanh, cũng không do dự nữa, chọn hết những loại tốt, số còn
lại đương nhiên cũng là vô cùng tốt , nhưng là -- cũng không đầy đủ.
Loại nhất phẩm này căn cứ theo hàng hóa định giá cao, bản thân nó sẽ không
là vì bán, mà là vì thể hiện sự tôn quý của một số người.
Hoàng quý phi đương nhiên còn muốn không ít loại hàng trung cao cấp, cũng không tất yếu phải dùng toàn loại cực phẩm.
Nhưng cực phẩm có thể cất chứa, biểu hiện địa vị, sự tôn quý cùng với năng lực, tài lực.
Hoàng quý phi nương nương có mấy bộ, Lương phi nương nương một bộ cũng không có đủ, vậy là có chuyện để coi a.
Nếu là cái khác, nói không chừng còn có thể làm nũng với bệ hạ, buộc thương gia đưa đến.
Nhưng vị chủ quán nay là Tô Mạt, cũng là tâm phúc trước mặt hoàng đế người.
Nhóm nương nương bên gối hoàng thượng dùng không được.
Tô Văn Nhi âm thầm đắc ý, như vậy lại giúp được hoàng quý phi nương nương có được mặt mũi, đến lúc đó......
Thành công công vừa thấy vậy cũng bất chấp khách sáo, bay nhanh vọt vào đại sảnh, miệng nói:“Tô tiểu thư đây là có ý gì?”
Tô Mạt nói chậm rãi:“Thành công công, hoàng quý phi nương nương đến trước
một bước, đang chọn hàng, tất cả đều ở trong này, ngài cũng chọn đi.”
Hoàng Phủ Giác nhất thời sắc mặt có chút biến, nếu Thành công công cũng như
đám người Tô Văn Nhi vậy, hắn thật sự muốn thà rằng mình chưa từng tới
đây hôm nay.
Cái gì đều cũng không biết, cũng sẽ mất mặt như hiện trạng.
Thành công công vừa thấy, số còn lại cũng đều là cực phẩm, nhưng là, hoặc là
thiếu son, hoặc là thiếu mặt nạ đắp mặt, hoặc là không có phấn hoa......
Điều này sao được?
Chẳng lẽ Lương phi nương nương bày ra, lại là đồ lẻ?
Cho dù có là loại cực phẩm khó được, vậy cũng chỉ là đối với những người
khác, các nương nương trong cung, đó là những người chí tôn chí quý, sao có thể giống như các nàng ấy được?
Chính là thứ mà người khác
vạn kim khó cầu, chủ tử bọn họ lại coi như thứ cặn bã, như vậy mới có
thể biểu hiện ra được sự tôn quý.
Thành công công nhất thời biến sắc, hừ một tiếng thật mạnh.
Thái tử liếc hắn, nói với Tô Văn Nhi:“Văn Nhi, nhường mấy thứ đưa cho Thành
công công, để hắn trở về báo cáo kết quả công tác cùng Lương phi.”
Thành công công nhất thời sắc mặt xanh mét.
Hoàng Phủ Giác nắm chặt quyền đầu, hắn sao có thể không nghĩ tới việc mẫu phi muốn mua hàng ở chỗ Tô Mạt chứ?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bên kia Tô Văn Nhi vừa nghe thấy, lập tức ra hiệu với Tống Dung Miên, mấy người lập tức quyết định thật nhanh, cũng không do dự nữa, chọn hết những loại tốt, số còn lại đương nhiên cũng là vô cùng tốt , nhưng là -- cũng không đầy đủ.Loại nhất phẩm này căn cứ theo hàng hóa định giá cao, bản thân nó sẽ không là vì bán, mà là vì thể hiện sự tôn quý của một số người.Hoàng quý phi đương nhiên còn muốn không ít loại hàng trung cao cấp, cũng không tất yếu phải dùng toàn loại cực phẩm.Nhưng cực phẩm có thể cất chứa, biểu hiện địa vị, sự tôn quý cùng với năng lực, tài lực.Hoàng quý phi nương nương có mấy bộ, Lương phi nương nương một bộ cũng không có đủ, vậy là có chuyện để coi a.Nếu là cái khác, nói không chừng còn có thể làm nũng với bệ hạ, buộc thương gia đưa đến.Nhưng vị chủ quán nay là Tô Mạt, cũng là tâm phúc trước mặt hoàng đế người.Nhóm nương nương bên gối hoàng thượng dùng không được.Tô Văn Nhi âm thầm đắc ý, như vậy lại giúp được hoàng quý phi nương nương có được mặt mũi, đến lúc đó......Thành công công vừa thấy vậy cũng bất chấp khách sáo, bay nhanh vọt vào đại sảnh, miệng nói:“Tô tiểu thư đây là có ý gì?”Tô Mạt nói chậm rãi:“Thành công công, hoàng quý phi nương nương đến trước một bước, đang chọn hàng, tất cả đều ở trong này, ngài cũng chọn đi.”Hoàng Phủ Giác nhất thời sắc mặt có chút biến, nếu Thành công công cũng như đám người Tô Văn Nhi vậy, hắn thật sự muốn thà rằng mình chưa từng tới đây hôm nay.Cái gì đều cũng không biết, cũng sẽ mất mặt như hiện trạng.Thành công công vừa thấy, số còn lại cũng đều là cực phẩm, nhưng là, hoặc là thiếu son, hoặc là thiếu mặt nạ đắp mặt, hoặc là không có phấn hoa......Điều này sao được?Chẳng lẽ Lương phi nương nương bày ra, lại là đồ lẻ?Cho dù có là loại cực phẩm khó được, vậy cũng chỉ là đối với những người khác, các nương nương trong cung, đó là những người chí tôn chí quý, sao có thể giống như các nàng ấy được?Chính là thứ mà người khác vạn kim khó cầu, chủ tử bọn họ lại coi như thứ cặn bã, như vậy mới có thể biểu hiện ra được sự tôn quý.Thành công công nhất thời biến sắc, hừ một tiếng thật mạnh.Thái tử liếc hắn, nói với Tô Văn Nhi:“Văn Nhi, nhường mấy thứ đưa cho Thành công công, để hắn trở về báo cáo kết quả công tác cùng Lương phi.”Thành công công nhất thời sắc mặt xanh mét.Hoàng Phủ Giác nắm chặt quyền đầu, hắn sao có thể không nghĩ tới việc mẫu phi muốn mua hàng ở chỗ Tô Mạt chứ?