Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 960: Tỷ muội phản bội do tranh giành tình nhân?02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt bật thốt lên câu nói trách móc kia, lập tức giống như một cây kim đâm vào trong lòng Tô Văn Nhi, thân mình nàng lắc lư, suýt nữa ngất xỉu đi.Thái tử đứng ở bên cạnh nàng thuận tay đỡ nàng một phen, Tô Văn Nhi liền ngả vào vai hắn.Đuôi lông mày đại tiểu thư nhíu chặt lại, nhìn thái tử, vừa vặn chống lại ánh mắt sâu thẳm đen tối của hắn.Nàng nhìn không thấu hắn, lúc trước cảm thấy hắn tuy rằng lãnh ngạo thâm sâu, nhưng nàng có thể nhìn thấy sự cô độc tịch mịch của hắn, hy vọng người khác hiểu được nội tâm của hắn.Nhưng hiện tại......Nàng xoắn chặt những ngón tay, chậm rãi cúp mắt xuống, thản nhiên nói:“Mạt nhi, ta mệt mỏi.”Tô Mạt vội đỡ lấy nàng,“Chúng ta đi tìm tam muội muội về nhà đi.”“Ta đến đây!” Ở chỗ cửa tròn một thanh âm thanh thúy vang lên, Tô Hinh Nhi được nha đầu giúp đỡ bước nhanh đã đi tới.Chân của nàng không tiện, đi một mình đến tư thế bất nhã, nhưng lại bước từng bước vững chắc đi tới.Nàng nhìn Tô Văn Nhi, nổi giận nói:“Ngươi không cần giả bộ. Cả ngày giả vờ yếu ớt, giả bộ đáng thương, giả bộ để người ta đối tốt với ngươi, ngươi sau lưng lại làm trò quỷ quyệt, muốn bày âm mưu quỷ kế. Ngươi bay lên đầu cành cây coi thường tỷ muội trong nhà thì thôi đi, cũng không nên vọng tưởng đạp nên tỷ muội của chính mình để vươn lên.”Còn uy hiếp chính mình giám thị Tô Mạt, giám thị đại tiểu thư, tính kế Hương lâu.Vốn đang giả bộ ngất đi Tô Văn Nhi càng phát ra sự run rẩy toàn thân, gắt gao nhéo vạt áo thái tử, nước mắt rơi lã chã.Thái tử ngẩn ra, chỉ cảm thấy nàng như tiểu động vật thật cô độc, bất lực, lại lườm Tô Hinh Nhi đang có bộ dáng vênh váo hung hăng.Hắn đã sớm nghe Tô Trì nói qua, trong nhà tam muội muội ỷ vào phụ thân sủng ái, không đem mọi người để vào mắt, kiêu hoành bá đạo, điêu ngoa tùy hứng, người khác không thể bì tới được.Về sau trong nhà có hỏa hoạn, nàng ta bị què, vào kinh, lại nịnh bợ công chúa và Tống Dung Hoa.Những điều đó thái tử đều biết.Bởi vì Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa cả ngày thương lượng như thế nào trêu đùa Tô Hinh Nhi, như thế nào sai nàng ta giám thị Tô Mạt, để nhìn trò cười của Tô Mạt.Hắn vốn không muốn vì Tô Văn Nhi nói cái gì đó, hiện tại lại tin lời nói của Tô Văn Nhi, nàng ở nhà bị tỷ muội bài xích, bị lão tổ mẫu khinh thị, phụ thân lại không có một tia cảm tình nào với nàng .Nếu không thì ngay cả Tô Hinh Nhi cũng sẽ không đứng ra nói những lời này.Tô Văn Nhi thực cố gắng thực cố gắng muốn dung nhập vào trong nhóm tỷ thà để cho Tô Hinh Nhi đến giúp, cũng không chịu để nhị tiểu thư giúp.
Tô Mạt bật thốt lên
câu nói trách móc kia, lập tức giống như một cây kim đâm vào trong lòng
Tô Văn Nhi, thân mình nàng lắc lư, suýt nữa ngất xỉu đi.
Thái tử đứng ở bên cạnh nàng thuận tay đỡ nàng một phen, Tô Văn Nhi liền ngả vào vai hắn.
Đuôi lông mày đại tiểu thư nhíu chặt lại, nhìn thái tử, vừa vặn chống lại ánh mắt sâu thẳm đen tối của hắn.
Nàng nhìn không thấu hắn, lúc trước cảm thấy hắn tuy rằng lãnh ngạo thâm
sâu, nhưng nàng có thể nhìn thấy sự cô độc tịch mịch của hắn, hy vọng
người khác hiểu được nội tâm của hắn.
Nhưng hiện tại......
Nàng xoắn chặt những ngón tay, chậm rãi cúp mắt xuống, thản nhiên nói:“Mạt nhi, ta mệt mỏi.”
Tô Mạt vội đỡ lấy nàng,“Chúng ta đi tìm tam muội muội về nhà đi.”
“Ta đến đây!” Ở chỗ cửa tròn một thanh âm thanh thúy vang lên, Tô Hinh Nhi được nha đầu giúp đỡ bước nhanh đã đi tới.
Chân của nàng không tiện, đi một mình đến tư thế bất nhã, nhưng lại bước từng bước vững chắc đi tới.
Nàng nhìn Tô Văn Nhi, nổi giận nói:“Ngươi không cần giả bộ. Cả ngày giả vờ
yếu ớt, giả bộ đáng thương, giả bộ để người ta đối tốt với ngươi, ngươi
sau lưng lại làm trò quỷ quyệt, muốn bày âm mưu quỷ kế. Ngươi bay lên
đầu cành cây coi thường tỷ muội trong nhà thì thôi đi, cũng không nên
vọng tưởng đạp nên tỷ muội của chính mình để vươn lên.”
Còn uy hiếp chính mình giám thị Tô Mạt, giám thị đại tiểu thư, tính kế Hương lâu.
Vốn đang giả bộ ngất đi Tô Văn Nhi càng phát ra sự run rẩy toàn thân, gắt gao nhéo vạt áo thái tử, nước mắt rơi lã chã.
Thái tử ngẩn ra, chỉ cảm thấy nàng như tiểu động vật thật cô độc, bất lực,
lại lườm Tô Hinh Nhi đang có bộ dáng vênh váo hung hăng.
Hắn đã
sớm nghe Tô Trì nói qua, trong nhà tam muội muội ỷ vào phụ thân sủng ái, không đem mọi người để vào mắt, kiêu hoành bá đạo, điêu ngoa tùy hứng,
người khác không thể bì tới được.
Về sau trong nhà có hỏa hoạn, nàng ta bị què, vào kinh, lại nịnh bợ công chúa và Tống Dung Hoa.
Những điều đó thái tử đều biết.
Bởi vì Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa cả ngày thương lượng như thế nào
trêu đùa Tô Hinh Nhi, như thế nào sai nàng ta giám thị Tô Mạt, để nhìn
trò cười của Tô Mạt.
Hắn vốn không muốn vì Tô Văn Nhi nói cái gì đó, hiện tại lại tin lời nói của Tô Văn Nhi, nàng ở nhà bị tỷ muội bài
xích, bị lão tổ mẫu khinh thị, phụ thân lại không có một tia cảm tình
nào với nàng .
Nếu không thì ngay cả Tô Hinh Nhi cũng sẽ không đứng ra nói những lời này.
Tô Văn Nhi thực cố gắng thực cố gắng muốn dung nhập vào trong nhóm tỷ thà
để cho Tô Hinh Nhi đến giúp, cũng không chịu để nhị tiểu thư giúp.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt bật thốt lên câu nói trách móc kia, lập tức giống như một cây kim đâm vào trong lòng Tô Văn Nhi, thân mình nàng lắc lư, suýt nữa ngất xỉu đi.Thái tử đứng ở bên cạnh nàng thuận tay đỡ nàng một phen, Tô Văn Nhi liền ngả vào vai hắn.Đuôi lông mày đại tiểu thư nhíu chặt lại, nhìn thái tử, vừa vặn chống lại ánh mắt sâu thẳm đen tối của hắn.Nàng nhìn không thấu hắn, lúc trước cảm thấy hắn tuy rằng lãnh ngạo thâm sâu, nhưng nàng có thể nhìn thấy sự cô độc tịch mịch của hắn, hy vọng người khác hiểu được nội tâm của hắn.Nhưng hiện tại......Nàng xoắn chặt những ngón tay, chậm rãi cúp mắt xuống, thản nhiên nói:“Mạt nhi, ta mệt mỏi.”Tô Mạt vội đỡ lấy nàng,“Chúng ta đi tìm tam muội muội về nhà đi.”“Ta đến đây!” Ở chỗ cửa tròn một thanh âm thanh thúy vang lên, Tô Hinh Nhi được nha đầu giúp đỡ bước nhanh đã đi tới.Chân của nàng không tiện, đi một mình đến tư thế bất nhã, nhưng lại bước từng bước vững chắc đi tới.Nàng nhìn Tô Văn Nhi, nổi giận nói:“Ngươi không cần giả bộ. Cả ngày giả vờ yếu ớt, giả bộ đáng thương, giả bộ để người ta đối tốt với ngươi, ngươi sau lưng lại làm trò quỷ quyệt, muốn bày âm mưu quỷ kế. Ngươi bay lên đầu cành cây coi thường tỷ muội trong nhà thì thôi đi, cũng không nên vọng tưởng đạp nên tỷ muội của chính mình để vươn lên.”Còn uy hiếp chính mình giám thị Tô Mạt, giám thị đại tiểu thư, tính kế Hương lâu.Vốn đang giả bộ ngất đi Tô Văn Nhi càng phát ra sự run rẩy toàn thân, gắt gao nhéo vạt áo thái tử, nước mắt rơi lã chã.Thái tử ngẩn ra, chỉ cảm thấy nàng như tiểu động vật thật cô độc, bất lực, lại lườm Tô Hinh Nhi đang có bộ dáng vênh váo hung hăng.Hắn đã sớm nghe Tô Trì nói qua, trong nhà tam muội muội ỷ vào phụ thân sủng ái, không đem mọi người để vào mắt, kiêu hoành bá đạo, điêu ngoa tùy hứng, người khác không thể bì tới được.Về sau trong nhà có hỏa hoạn, nàng ta bị què, vào kinh, lại nịnh bợ công chúa và Tống Dung Hoa.Những điều đó thái tử đều biết.Bởi vì Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa cả ngày thương lượng như thế nào trêu đùa Tô Hinh Nhi, như thế nào sai nàng ta giám thị Tô Mạt, để nhìn trò cười của Tô Mạt.Hắn vốn không muốn vì Tô Văn Nhi nói cái gì đó, hiện tại lại tin lời nói của Tô Văn Nhi, nàng ở nhà bị tỷ muội bài xích, bị lão tổ mẫu khinh thị, phụ thân lại không có một tia cảm tình nào với nàng .Nếu không thì ngay cả Tô Hinh Nhi cũng sẽ không đứng ra nói những lời này.Tô Văn Nhi thực cố gắng thực cố gắng muốn dung nhập vào trong nhóm tỷ thà để cho Tô Hinh Nhi đến giúp, cũng không chịu để nhị tiểu thư giúp.