Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 961: Tỷ muội phản bội do tranh giành tình nhân?03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chẳng lẽ không đủ để chứng minh ra vấn đề sao?Tô Văn Nhi lại còn tim flis do cho Tô Mạt, nói là chính mình rất ngốc, sẽ tính toán sai sổ sách gây phiền toái cho mọi người.Nhưng thái tử rõ ràng thấy nàng tính sổ cho mẫu phi, là cực kỳ khôn khéo.Một nữ hài tử ôn nhu như vậy, lại bị đối xử ở nhà thiếu công bằng như thế.Làm cho thái tử không khỏi nhớ tới chính mình.Tuy rằng hắn là thái tử, giống như được phụ hoàng sủng ái, mà trên thực tế, ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn luôn mang theo vẻ hoài nghi cùng khinh thường.Người khác không biết, hắn lại tinh tường có thể cảm nhận được.Cho nên Tô Hinh Nhi chỉ trích Tô Văn Nhi liều mạng muốn trèo cao, dẫm đạp lên tỷ muội của chính mình, trong lòng hắn bèn có một cỗ lửa nào đó xông lên não.Nếu không phải bọn họ so đo với nàng, nàng có thể như thế sao?Nếu không phải phụ hoàng chèn ép hắn, nhị ca khinh thường hắn, ngũ đệ khắp nơi làm khó hắn, hắn còn có thể vất vả như thế hay lạnh lùng nghiêm nghị như thế sao?Bọn họ chỉ nói hắn không biết đạo lý làm người, tính cách âm lãnh, nhưng vì sao không nghĩ rằng hắn vì sao lại như thế?Tống Dung Miên vừa thấy, lập tức cảm giác không tốt, nếu thái tử cũng nổi giận, giống như bọn gây cãi lên, chỉ sợ sẽ có phiền toái.Bọn họ nháo lên không quan hệ với nàng, nhưng nếu thái tử nổi giận lên nói không cần đám son phấn này, hoặc là Tô Mạt bởi vì tức giận, chết sống cũng không nể mặt mũi hoàng quý phi.Những điều đó đều không phải là điều mà Tống Dung Miên muốn thấy.Nếu kết quả như vậy, nàng chẳng phải sẽ bị liên lụy sao.Nàng bước lên phía trước thi lễ,“Mọi người đều tự nhường một bước đi. Vốn cũng chẳng có gì to tát, đều là lời nói nối đuổi nhau, càng nói càng tức giận.”Nàng liếc mắt với thái tử một cái, hơi hơi lắc lắc đầu, nhắc nhở hắn.Thái tử chấn động trong lòng, lời nói của ngoại công lại hiện lên ở trong đầu, nhìn thoáng qua Tô Mạt.Tô Mạt đang lạnh lùng nhìn hắn.Hắn lại nhìn về phía đại tiểu thư, thấy nàng đứng thẳng lưng, sắc mặt gắng hết sức duy trì vẻ bình thản, chỉ là cặp mắt vốn trong trẻo lạnh lùng kia lại càng phát ra sự lạnh lẽo băng giá.Hắn theo bản năng nói,“Ta đối với việc gia sự nhà các ngươi vốn không rõ, đương nhiên không tiện nói nhiều. Chỉ là Tô Văn được mẫu phi nhờ vả, há có thể bỏ mặc?”Tống Dung Miên thấy sự tình có chuyển biến, vội nói:“Một khi đã như vậy, chúng ta vẫn nên cáo từ trước, miễn cho nương nương sốt ruột chờ đợi. Thành công công tới trễ đều đã trở về, chúng ta còn chưa về bẩm báo nữa.”

Chẳng lẽ không đủ để chứng minh ra vấn đề sao?

Tô Văn Nhi lại còn tim flis do cho Tô Mạt, nói là chính mình rất ngốc, sẽ tính toán sai sổ sách gây phiền toái cho mọi người.

Nhưng thái tử rõ ràng thấy nàng tính sổ cho mẫu phi, là cực kỳ khôn khéo.

Một nữ hài tử ôn nhu như vậy, lại bị đối xử ở nhà thiếu công bằng như thế.

Làm cho thái tử không khỏi nhớ tới chính mình.

Tuy rằng hắn là thái tử, giống như được phụ hoàng sủng ái, mà trên thực tế, ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn luôn mang theo vẻ hoài nghi cùng khinh
thường.

Người khác không biết, hắn lại tinh tường có thể cảm nhận được.

Cho nên Tô Hinh Nhi chỉ trích Tô Văn Nhi liều mạng muốn trèo cao, dẫm đạp
lên tỷ muội của chính mình, trong lòng hắn bèn có một cỗ lửa nào đó xông lên não.

Nếu không phải bọn họ so đo với nàng, nàng có thể như thế sao?

Nếu không phải phụ hoàng chèn ép hắn, nhị ca khinh thường hắn, ngũ đệ khắp
nơi làm khó hắn, hắn còn có thể vất vả như thế hay lạnh lùng nghiêm nghị như thế sao?

Bọn họ chỉ nói hắn không biết đạo lý làm người, tính cách âm lãnh, nhưng vì sao không nghĩ rằng hắn vì sao lại như thế?

Tống Dung Miên vừa thấy, lập tức cảm giác không tốt, nếu thái tử cũng nổi
giận, giống như bọn gây cãi lên, chỉ sợ sẽ có phiền toái.

Bọn họ
nháo lên không quan hệ với nàng, nhưng nếu thái tử nổi giận lên nói
không cần đám son phấn này, hoặc là Tô Mạt bởi vì tức giận, chết sống
cũng không nể mặt mũi hoàng quý phi.

Những điều đó đều không phải là điều mà Tống Dung Miên muốn thấy.

Nếu kết quả như vậy, nàng chẳng phải sẽ bị liên lụy sao.

Nàng bước lên phía trước thi lễ,“Mọi người đều tự nhường một bước đi. Vốn
cũng chẳng có gì to tát, đều là lời nói nối đuổi nhau, càng nói càng tức giận.”

Nàng liếc mắt với thái tử một cái, hơi hơi lắc lắc đầu, nhắc nhở hắn.

Thái tử chấn động trong lòng, lời nói của ngoại công lại hiện lên ở trong đầu, nhìn thoáng qua Tô Mạt.

Tô Mạt đang lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn lại nhìn về phía đại tiểu thư, thấy nàng đứng thẳng lưng, sắc mặt gắng
hết sức duy trì vẻ bình thản, chỉ là cặp mắt vốn trong trẻo lạnh lùng
kia lại càng phát ra sự lạnh lẽo băng giá.

Hắn theo bản năng
nói,“Ta đối với việc gia sự nhà các ngươi vốn không rõ, đương nhiên
không tiện nói nhiều. Chỉ là Tô Văn được mẫu phi nhờ vả, há có thể bỏ
mặc?”

Tống Dung Miên thấy sự tình có chuyển biến, vội nói:“Một
khi đã như vậy, chúng ta vẫn nên cáo từ trước, miễn cho nương nương sốt
ruột chờ đợi. Thành công công tới trễ đều đã trở về, chúng ta còn chưa
về bẩm báo nữa.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chẳng lẽ không đủ để chứng minh ra vấn đề sao?Tô Văn Nhi lại còn tim flis do cho Tô Mạt, nói là chính mình rất ngốc, sẽ tính toán sai sổ sách gây phiền toái cho mọi người.Nhưng thái tử rõ ràng thấy nàng tính sổ cho mẫu phi, là cực kỳ khôn khéo.Một nữ hài tử ôn nhu như vậy, lại bị đối xử ở nhà thiếu công bằng như thế.Làm cho thái tử không khỏi nhớ tới chính mình.Tuy rằng hắn là thái tử, giống như được phụ hoàng sủng ái, mà trên thực tế, ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn luôn mang theo vẻ hoài nghi cùng khinh thường.Người khác không biết, hắn lại tinh tường có thể cảm nhận được.Cho nên Tô Hinh Nhi chỉ trích Tô Văn Nhi liều mạng muốn trèo cao, dẫm đạp lên tỷ muội của chính mình, trong lòng hắn bèn có một cỗ lửa nào đó xông lên não.Nếu không phải bọn họ so đo với nàng, nàng có thể như thế sao?Nếu không phải phụ hoàng chèn ép hắn, nhị ca khinh thường hắn, ngũ đệ khắp nơi làm khó hắn, hắn còn có thể vất vả như thế hay lạnh lùng nghiêm nghị như thế sao?Bọn họ chỉ nói hắn không biết đạo lý làm người, tính cách âm lãnh, nhưng vì sao không nghĩ rằng hắn vì sao lại như thế?Tống Dung Miên vừa thấy, lập tức cảm giác không tốt, nếu thái tử cũng nổi giận, giống như bọn gây cãi lên, chỉ sợ sẽ có phiền toái.Bọn họ nháo lên không quan hệ với nàng, nhưng nếu thái tử nổi giận lên nói không cần đám son phấn này, hoặc là Tô Mạt bởi vì tức giận, chết sống cũng không nể mặt mũi hoàng quý phi.Những điều đó đều không phải là điều mà Tống Dung Miên muốn thấy.Nếu kết quả như vậy, nàng chẳng phải sẽ bị liên lụy sao.Nàng bước lên phía trước thi lễ,“Mọi người đều tự nhường một bước đi. Vốn cũng chẳng có gì to tát, đều là lời nói nối đuổi nhau, càng nói càng tức giận.”Nàng liếc mắt với thái tử một cái, hơi hơi lắc lắc đầu, nhắc nhở hắn.Thái tử chấn động trong lòng, lời nói của ngoại công lại hiện lên ở trong đầu, nhìn thoáng qua Tô Mạt.Tô Mạt đang lạnh lùng nhìn hắn.Hắn lại nhìn về phía đại tiểu thư, thấy nàng đứng thẳng lưng, sắc mặt gắng hết sức duy trì vẻ bình thản, chỉ là cặp mắt vốn trong trẻo lạnh lùng kia lại càng phát ra sự lạnh lẽo băng giá.Hắn theo bản năng nói,“Ta đối với việc gia sự nhà các ngươi vốn không rõ, đương nhiên không tiện nói nhiều. Chỉ là Tô Văn được mẫu phi nhờ vả, há có thể bỏ mặc?”Tống Dung Miên thấy sự tình có chuyển biến, vội nói:“Một khi đã như vậy, chúng ta vẫn nên cáo từ trước, miễn cho nương nương sốt ruột chờ đợi. Thành công công tới trễ đều đã trở về, chúng ta còn chưa về bẩm báo nữa.”

Chương 961: Tỷ muội phản bội do tranh giành tình nhân?03