Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 963: Nhìn gười không thể nhìn tướng mạo 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bởi vì bệ hạ lần đầu tiên dẫn theo nhiều người như vậy đi Vạn Xuân Uyển đạp thanh, cho nên các nam nhân trong gia tộc cũng tiêu tốn ít bạc nhất định cho nữ gia quyến, hơn nữa các nàng còn tiền riêng, cho dù là ngày thường người phu nhân keo kiệt nhất, cũng sẽ tiêu khá nhiều tiền để mua hộp son hoặc một hộp phấn, ít nhất thì cũng phải mua hộp kem bôi dưỡng da hoặc là dầu bôi tóc.Tô Mạt âm thầm đảo qua đảo lại, phát hiện các phu nhân này người người khí chất nhàn nhã, thần sắc nội liễm, không có bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến, đoan trang giống hệt như từ trong tranh bước ra.Chỉ khi nhìn thấy món hàng ưng ý hai mắt mới tỏa sáng, gót sen tăng tốc, lấy tư thái tao nhã lại cực nhanh lập tức chộp món đồ đó ở trong tay, không bao giờ buông ra.Đương nhiên cũng có nhìn cái này cũng tốt, cái kia cũng tốt, luyến tiếc không buông tay, tiền lại không đủ, đứng ở nơi đó do dự một hồi.Tô Mạt đồng cảm vô cùng, kiếp trước nàng cùng mẹ đi dạo phố, mặc dù mẹ có tiền, cũng sẽ không cho nàng tiêu bừa bãi, luôn hạn chế nàng mua đồ, phải lựa chọn lĩ càng mới mua, đụng tới đều là thứ mình thích, mỗi lần đều nói “Mẹ, con một năm nay chưa món nào hết.”Mẹ sẽ thực khinh thường trả lời:“Tiểu nha đầu, lời này con đều nói từ nhỏ đến lớn, vô dụng!”Tô Mạt mỉm cười, đi đến vị phu nhân trước mặt kia, thấp giọng nói:“Trần phu nhân, ngươi làn da nhẵn mịn, tư chất không tệ, sợi tóc đen nhánh, chỉ là sắc mặt có hơi chút tối, hãy chọn loại phấn Hương Như Vân kia, sau đó lại phối hợp với một loại son khác. Giá cả so với cái này thấp hơn nhiều, hiệu quả cũng không kém hơn là bao.”Vị Trần phu nhân kia đương nhiên biết thứ này vì sao đắt, ngoại trừ là thứ đồ tốt, còn bởi vì có số lượng ít, là tượng trưng cho sự hư vinh và phú quý.Thân phận mình, có một loại thôi cũng đủ để đem ra ganh đua so sánh với mọi người, chỉ là thật sự quá thích những món này.Hộp son này bên trong làm thành bột bôi, mà không phải loại giấy bên ngoài thi trường bán, màu đỏ đậm rực rỡ, lại có vẻ trong sáng đáng yêu.Còn có cái hộp này nữa, là dùng loại tương tự như ngọc, cũng tương tự như loại ngọc lưu ly thủy tinh làm thành lớp đánh bóng bên ngoài, bên trong có hoa văn, tinh xảo làm cho người ta thốt lên kinh ngạc.Cầm ở trong tay, dù thế nào cũng không nỡ buông xuống.Cuối cùng nàng ấy soi vào chiếc gương thủy ngân để bên cạnh, quả nhiên như như lời Tô Mạt đã nói.Nàng ấy cắn môi, liền buông hộp son cùng loại kem bôi mặt kia xuống, hướng Tô Mạt mỉm cười,“Ngươi là......?”

Bởi vì bệ hạ lần đầu
tiên dẫn theo nhiều người như vậy đi Vạn Xuân Uyển đạp thanh, cho nên
các nam nhân trong gia tộc cũng tiêu tốn ít bạc nhất định cho nữ gia
quyến, hơn nữa các nàng còn tiền riêng, cho dù là ngày thường người phu
nhân keo kiệt nhất, cũng sẽ tiêu khá nhiều tiền để mua hộp son hoặc một
hộp phấn, ít nhất thì cũng phải mua hộp kem bôi dưỡng da hoặc là dầu bôi tóc.

Tô Mạt âm thầm đảo qua đảo lại, phát hiện các phu nhân này
người người khí chất nhàn nhã, thần sắc nội liễm, không có bộ dáng vênh
mặt hất hàm sai khiến, đoan trang giống hệt như từ trong tranh bước ra.

Chỉ khi nhìn thấy món hàng ưng ý hai mắt mới tỏa sáng, gót sen tăng tốc,
lấy tư thái tao nhã lại cực nhanh lập tức chộp món đồ đó ở trong tay,
không bao giờ buông ra.

Đương nhiên cũng có nhìn cái này cũng
tốt, cái kia cũng tốt, luyến tiếc không buông tay, tiền lại không đủ,
đứng ở nơi đó do dự một hồi.

Tô Mạt đồng cảm vô cùng, kiếp trước
nàng cùng mẹ đi dạo phố, mặc dù mẹ có tiền, cũng sẽ không cho nàng tiêu
bừa bãi, luôn hạn chế nàng mua đồ, phải lựa chọn lĩ càng mới mua, đụng
tới đều là thứ mình thích, mỗi lần đều nói “Mẹ, con một năm nay chưa món nào hết.”

Mẹ sẽ thực khinh thường trả lời:“Tiểu nha đầu, lời này con đều nói từ nhỏ đến lớn, vô dụng!”

Tô Mạt mỉm cười, đi đến vị phu nhân trước mặt kia, thấp giọng nói:“Trần
phu nhân, ngươi làn da nhẵn mịn, tư chất không tệ, sợi tóc đen nhánh,
chỉ là sắc mặt có hơi chút tối, hãy chọn loại phấn Hương Như Vân kia,
sau đó lại phối hợp với một loại son khác. Giá cả so với cái này thấp
hơn nhiều, hiệu quả cũng không kém hơn là bao.”

Vị Trần phu nhân
kia đương nhiên biết thứ này vì sao đắt, ngoại trừ là thứ đồ tốt, còn
bởi vì có số lượng ít, là tượng trưng cho sự hư vinh và phú quý.

Thân phận mình, có một loại thôi cũng đủ để đem ra ganh đua so sánh với mọi người, chỉ là thật sự quá thích những món này.

Hộp son này bên trong làm thành bột bôi, mà không phải loại giấy bên ngoài
thi trường bán, màu đỏ đậm rực rỡ, lại có vẻ trong sáng đáng yêu.

Còn có cái hộp này nữa, là dùng loại tương tự như ngọc, cũng tương tự như
loại ngọc lưu ly thủy tinh làm thành lớp đánh bóng bên ngoài, bên trong
có hoa văn, tinh xảo làm cho người ta thốt lên kinh ngạc.

Cầm ở trong tay, dù thế nào cũng không nỡ buông xuống.

Cuối cùng nàng ấy soi vào chiếc gương thủy ngân để bên cạnh, quả nhiên như như lời Tô Mạt đã nói.

Nàng ấy cắn môi, liền buông hộp son cùng loại kem bôi mặt kia xuống, hướng Tô Mạt mỉm cười,“Ngươi là......?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bởi vì bệ hạ lần đầu tiên dẫn theo nhiều người như vậy đi Vạn Xuân Uyển đạp thanh, cho nên các nam nhân trong gia tộc cũng tiêu tốn ít bạc nhất định cho nữ gia quyến, hơn nữa các nàng còn tiền riêng, cho dù là ngày thường người phu nhân keo kiệt nhất, cũng sẽ tiêu khá nhiều tiền để mua hộp son hoặc một hộp phấn, ít nhất thì cũng phải mua hộp kem bôi dưỡng da hoặc là dầu bôi tóc.Tô Mạt âm thầm đảo qua đảo lại, phát hiện các phu nhân này người người khí chất nhàn nhã, thần sắc nội liễm, không có bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến, đoan trang giống hệt như từ trong tranh bước ra.Chỉ khi nhìn thấy món hàng ưng ý hai mắt mới tỏa sáng, gót sen tăng tốc, lấy tư thái tao nhã lại cực nhanh lập tức chộp món đồ đó ở trong tay, không bao giờ buông ra.Đương nhiên cũng có nhìn cái này cũng tốt, cái kia cũng tốt, luyến tiếc không buông tay, tiền lại không đủ, đứng ở nơi đó do dự một hồi.Tô Mạt đồng cảm vô cùng, kiếp trước nàng cùng mẹ đi dạo phố, mặc dù mẹ có tiền, cũng sẽ không cho nàng tiêu bừa bãi, luôn hạn chế nàng mua đồ, phải lựa chọn lĩ càng mới mua, đụng tới đều là thứ mình thích, mỗi lần đều nói “Mẹ, con một năm nay chưa món nào hết.”Mẹ sẽ thực khinh thường trả lời:“Tiểu nha đầu, lời này con đều nói từ nhỏ đến lớn, vô dụng!”Tô Mạt mỉm cười, đi đến vị phu nhân trước mặt kia, thấp giọng nói:“Trần phu nhân, ngươi làn da nhẵn mịn, tư chất không tệ, sợi tóc đen nhánh, chỉ là sắc mặt có hơi chút tối, hãy chọn loại phấn Hương Như Vân kia, sau đó lại phối hợp với một loại son khác. Giá cả so với cái này thấp hơn nhiều, hiệu quả cũng không kém hơn là bao.”Vị Trần phu nhân kia đương nhiên biết thứ này vì sao đắt, ngoại trừ là thứ đồ tốt, còn bởi vì có số lượng ít, là tượng trưng cho sự hư vinh và phú quý.Thân phận mình, có một loại thôi cũng đủ để đem ra ganh đua so sánh với mọi người, chỉ là thật sự quá thích những món này.Hộp son này bên trong làm thành bột bôi, mà không phải loại giấy bên ngoài thi trường bán, màu đỏ đậm rực rỡ, lại có vẻ trong sáng đáng yêu.Còn có cái hộp này nữa, là dùng loại tương tự như ngọc, cũng tương tự như loại ngọc lưu ly thủy tinh làm thành lớp đánh bóng bên ngoài, bên trong có hoa văn, tinh xảo làm cho người ta thốt lên kinh ngạc.Cầm ở trong tay, dù thế nào cũng không nỡ buông xuống.Cuối cùng nàng ấy soi vào chiếc gương thủy ngân để bên cạnh, quả nhiên như như lời Tô Mạt đã nói.Nàng ấy cắn môi, liền buông hộp son cùng loại kem bôi mặt kia xuống, hướng Tô Mạt mỉm cười,“Ngươi là......?”

Chương 963: Nhìn gười không thể nhìn tướng mạo 01