Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 964: Nhìn người không thể nhìn tướng mạo 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt mặc dù nổi tiếng, nhưng không phải ai cũng biết mặt, nàng mỉm cười,“Phu nhân hà tất quen biết ta, ta chỉ là người làm việc ở Hương lâu .”Trần phu nhân suy nghĩ, lấy ra một cái tiểu hà bao,“Cái này thưởng cho ngươi.”Bên trong là hai thỏi bạc nhỏ, tùy thân mang theo để thưởng cho người khác, so với đồ nàng ấy mua, chút ít đó ban cho nàng mà nói thì cũng không đáng là bao.Tô Mạt cũng không cự tuyệt, đối với câu nói như trưởng bối ban thưởng không thể từ chối, nàng lại thật sự vui mừng.Đương nhiên, muốn ban cho thứ đồ tốt.Vị Trần phu nhân kia hỏi canh giờ, hơi nhíu mi nói:“Vị cô nương này, có thể cho ta một gian nhã phòng hay không, ta có hai vị bằng hữu muốn tới đây.”Tô Mạt mỉm cười,“Ta sẽ đi nói với chưởng quầy.”Nàng đi đến chỗ quẹo cầu thang, kêu người kiểm phòng, sau đó dẫn Trần phu nhân đi.Rất nhanh, có một tiểu nha đầu mi mục thanh tú, quần áo chỉnh tề dẫn hai vị phu nhân đi lên lầu, lập tức hướng nhã gian đi vô.Tô Mạt đứng ở một bên nhìn thấy rõ ràng, hai vị phu nhân, một vị tuổi rất lớn, phục sức cũng rất bình thường, tướng mạo cũng thực tầm thường, nhưng khí thế ổn trọng, không có nửa điểm tự ti.Một vị khác cao quý thanh lịch, mặt mày như tranh, là một đại mỹ nhân, thế nhưng khiến người ta nhìn không ra tuổi tác thật.Vị đại mỹ nhân phu nhân này, ăn mặc mộc mạc, nhưng kiểu dáng lại tinh xảo, cắt may rất khéo, đặc biệt trên váy áo có thêu hoa, cũng cực kì hao tốn tâm tư.Tô Mạt lập tức kết luận, là kiểu phu nhân trượng phu làm quan có vẻ thanh liêm, điều kiện trong nhà sống đơn giản, nhưng là lại có vẻ có nội hàm có tri thức hiểu lễ nghĩa.Vị phu nhân cao quý kia hơi quay đầu lại, đụng phải tầm mắt của nàng, dừng lại một chút, liền hướng nàng hơi cúi đầu chào, mỉm cười.Tô Mạt còn cười lại, sau đó đi xuống lầu, lúc đi đến đầu bậc cầu thang, nghe vị kia Trần phu nhân cười nói:“Tả phu nhân, Tần phu nhân, các người rốt cuộc cũng tới rồi a.”Tô Mạt trong lòng khẽ động, Tần phu nhân? Đó không phải là phu nhân của Tần Thị Lang? Tả phu nhân chỉ sợ chính là lão phu nhân của chính lão nhân quật khởi kia, dám ở trên điện Kim Loan cùng hoàng đế đùa giỡn, liệu đá hậu lão nhân phu nhân.Nàng rất tò mò, gọi đến một tiểu nha đầu, kêu nàng đi bảo Hình chưởng quầy lấy thêm ra mấy món hàng, sau đó lại gọi đến người của A Lý cài vào Hương lâu để hỏi thăm tình hình.Sau đó nàng đi đến phòng trà nước mở cái rương ra, dùng một cái khay chạm khắc hoa văn bằng gỗ tử đàn đựng loại trà hoa lài cực phẩm hun khói nghi ngút bước vào căn nhã gian đó.Bên trong nhã gian đó tiểu nha đầu chuyên môn hầu hạ đang pha trà, vài vị phu nhân đang hàn huyên.

Tô Mạt mặc dù nổi
tiếng, nhưng không phải ai cũng biết mặt, nàng mỉm cười,“Phu nhân hà tất quen biết ta, ta chỉ là người làm việc ở Hương lâu .”

Trần phu nhân suy nghĩ, lấy ra một cái tiểu hà bao,“Cái này thưởng cho ngươi.”

Bên trong là hai thỏi bạc nhỏ, tùy thân mang theo để thưởng cho người khác, so với đồ nàng ấy mua, chút ít đó ban cho nàng mà nói thì cũng không
đáng là bao.

Tô Mạt cũng không cự tuyệt, đối với câu nói như trưởng bối ban thưởng không thể từ chối, nàng lại thật sự vui mừng.

Đương nhiên, muốn ban cho thứ đồ tốt.

Vị Trần phu nhân kia hỏi canh giờ, hơi nhíu mi nói:“Vị cô nương này, có
thể cho ta một gian nhã phòng hay không, ta có hai vị bằng hữu muốn tới
đây.”

Tô Mạt mỉm cười,“Ta sẽ đi nói với chưởng quầy.”

Nàng đi đến chỗ quẹo cầu thang, kêu người kiểm phòng, sau đó dẫn Trần phu nhân đi.

Rất nhanh, có một tiểu nha đầu mi mục thanh tú, quần áo chỉnh tề dẫn hai vị phu nhân đi lên lầu, lập tức hướng nhã gian đi vô.

Tô Mạt đứng ở một bên nhìn thấy rõ ràng, hai vị phu nhân, một vị tuổi rất
lớn, phục sức cũng rất bình thường, tướng mạo cũng thực tầm thường,
nhưng khí thế ổn trọng, không có nửa điểm tự ti.

Một vị khác cao quý thanh lịch, mặt mày như tranh, là một đại mỹ nhân, thế nhưng khiến người ta nhìn không ra tuổi tác thật.

Vị đại mỹ nhân phu nhân này, ăn mặc mộc mạc, nhưng kiểu dáng lại tinh xảo, cắt may rất khéo, đặc biệt trên váy áo có thêu hoa, cũng cực kì hao tốn tâm tư.

Tô Mạt lập tức kết luận, là kiểu phu nhân trượng phu làm quan có vẻ thanh liêm, điều kiện trong nhà sống đơn giản, nhưng là lại
có vẻ có nội hàm có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Vị phu nhân cao quý
kia hơi quay đầu lại, đụng phải tầm mắt của nàng, dừng lại một chút,
liền hướng nàng hơi cúi đầu chào, mỉm cười.

Tô Mạt còn cười lại,
sau đó đi xuống lầu, lúc đi đến đầu bậc cầu thang, nghe vị kia Trần phu
nhân cười nói:“Tả phu nhân, Tần phu nhân, các người rốt cuộc cũng tới
rồi a.”

Tô Mạt trong lòng khẽ động, Tần phu nhân? Đó không phải
là phu nhân của Tần Thị Lang? Tả phu nhân chỉ sợ chính là lão phu nhân
của chính lão nhân quật khởi kia, dám ở trên điện Kim Loan cùng hoàng đế đùa giỡn, liệu đá hậu lão nhân phu nhân.

Nàng rất tò mò, gọi đến một tiểu nha đầu, kêu nàng đi bảo Hình chưởng quầy lấy thêm ra mấy món
hàng, sau đó lại gọi đến người của A Lý cài vào Hương lâu để hỏi thăm
tình hình.

Sau đó nàng đi đến phòng trà nước mở cái rương ra,
dùng một cái khay chạm khắc hoa văn bằng gỗ tử đàn đựng loại trà hoa lài cực phẩm hun khói nghi ngút bước vào căn nhã gian đó.

Bên trong nhã gian đó tiểu nha đầu chuyên môn hầu hạ đang pha trà, vài vị phu nhân đang hàn huyên.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt mặc dù nổi tiếng, nhưng không phải ai cũng biết mặt, nàng mỉm cười,“Phu nhân hà tất quen biết ta, ta chỉ là người làm việc ở Hương lâu .”Trần phu nhân suy nghĩ, lấy ra một cái tiểu hà bao,“Cái này thưởng cho ngươi.”Bên trong là hai thỏi bạc nhỏ, tùy thân mang theo để thưởng cho người khác, so với đồ nàng ấy mua, chút ít đó ban cho nàng mà nói thì cũng không đáng là bao.Tô Mạt cũng không cự tuyệt, đối với câu nói như trưởng bối ban thưởng không thể từ chối, nàng lại thật sự vui mừng.Đương nhiên, muốn ban cho thứ đồ tốt.Vị Trần phu nhân kia hỏi canh giờ, hơi nhíu mi nói:“Vị cô nương này, có thể cho ta một gian nhã phòng hay không, ta có hai vị bằng hữu muốn tới đây.”Tô Mạt mỉm cười,“Ta sẽ đi nói với chưởng quầy.”Nàng đi đến chỗ quẹo cầu thang, kêu người kiểm phòng, sau đó dẫn Trần phu nhân đi.Rất nhanh, có một tiểu nha đầu mi mục thanh tú, quần áo chỉnh tề dẫn hai vị phu nhân đi lên lầu, lập tức hướng nhã gian đi vô.Tô Mạt đứng ở một bên nhìn thấy rõ ràng, hai vị phu nhân, một vị tuổi rất lớn, phục sức cũng rất bình thường, tướng mạo cũng thực tầm thường, nhưng khí thế ổn trọng, không có nửa điểm tự ti.Một vị khác cao quý thanh lịch, mặt mày như tranh, là một đại mỹ nhân, thế nhưng khiến người ta nhìn không ra tuổi tác thật.Vị đại mỹ nhân phu nhân này, ăn mặc mộc mạc, nhưng kiểu dáng lại tinh xảo, cắt may rất khéo, đặc biệt trên váy áo có thêu hoa, cũng cực kì hao tốn tâm tư.Tô Mạt lập tức kết luận, là kiểu phu nhân trượng phu làm quan có vẻ thanh liêm, điều kiện trong nhà sống đơn giản, nhưng là lại có vẻ có nội hàm có tri thức hiểu lễ nghĩa.Vị phu nhân cao quý kia hơi quay đầu lại, đụng phải tầm mắt của nàng, dừng lại một chút, liền hướng nàng hơi cúi đầu chào, mỉm cười.Tô Mạt còn cười lại, sau đó đi xuống lầu, lúc đi đến đầu bậc cầu thang, nghe vị kia Trần phu nhân cười nói:“Tả phu nhân, Tần phu nhân, các người rốt cuộc cũng tới rồi a.”Tô Mạt trong lòng khẽ động, Tần phu nhân? Đó không phải là phu nhân của Tần Thị Lang? Tả phu nhân chỉ sợ chính là lão phu nhân của chính lão nhân quật khởi kia, dám ở trên điện Kim Loan cùng hoàng đế đùa giỡn, liệu đá hậu lão nhân phu nhân.Nàng rất tò mò, gọi đến một tiểu nha đầu, kêu nàng đi bảo Hình chưởng quầy lấy thêm ra mấy món hàng, sau đó lại gọi đến người của A Lý cài vào Hương lâu để hỏi thăm tình hình.Sau đó nàng đi đến phòng trà nước mở cái rương ra, dùng một cái khay chạm khắc hoa văn bằng gỗ tử đàn đựng loại trà hoa lài cực phẩm hun khói nghi ngút bước vào căn nhã gian đó.Bên trong nhã gian đó tiểu nha đầu chuyên môn hầu hạ đang pha trà, vài vị phu nhân đang hàn huyên.

Chương 964: Nhìn người không thể nhìn tướng mạo 02