Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 965: Nhìn người không thể nhìn tướng mạo 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tiểu nha đầu đó nhìn thấy Tô Mạt kinh ngạc một chút, Tô Mạt ra dấu nháy mắt với nàng ta, nàng vội hỏi:“Tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?”Tô Mạt nói:“Chưởng quầy kêu ta dâng loại trà này tới các vị phu nhân đây.”Vừa nói vừa lấy ra ba cái ly thủy tinh, sau đó lấy bình nước sôi sùng sục trên bếp, pha ba cốc trà hoa lài.Tuy rằng tên giống hệt như loại trà bên ngoài có bán, nhưng loại trà này bọn họ cũng chưa từng thấy qua.Công nghệ của nó đương nhiên là rườm rà khiến người ta muốn xỉu.Múi hương trà theo hơi nước bay lên, khí nước chầm chậm làm mờ mịt gian phòng, vừa thơm lại không ngán, lập tức hấp dẫn tầm mắt của các vị phu nhân.Nhất là vị Tần phu nhân kia, trên mặt tràn đầy loại biểu cảm kinh ngạc, liên tục khen:“Trà ngon, thật sự là bình sinh gặp được một lần cũng cảm thấy mỹ mãn.”Tô Mạt cười nói:“Chưởng quầy chúng ta thỉnh các vị phu nhân thưởng thức.”Riêng mỗi người xem trong chốc lát, nhìn những đóa hoa khô kia dần dần ngâm mình trong làn nước, như hoa quỳnh nở rộ trước mắt, làm cho người ta không khỏi cảm thán.Nhà bọn họ đều uống trà hoa, chỉ có uống trà xanh vào mùa hè, xuân thu đông, cơ bản đều uống hồng trà hoặc là trà hoa hun hồng trà.Nhưng chưa từng gặp qua loại trà cụ óng ánh trong suốt như vậy, cũng chưa có gặp qua loại trà hoa hương thơm thanh nhã bay xa đến thế.Tô Mạt thấy các nàng thích, bèn nói:“Chưởng quầy chúng ta nói, có duyên với mấy vị phu nhân đây, cho nên tặng cho mỗi vị một bao trà hoa, thêm vào đó là một cặp ly ngọc lưu ly trong suốt.”Hiện tại loại thủy tinh xuất ra từ nhà máy của nàng, so với loại từ Tây Vực nhập vào càng sạch sẽ, bởi vì có thể loại ra làm sạch hơn cặn sắt bên trong của nó.Tần phu nhân nhìn Tô Mạt,“Vị tiểu thư này, sợ là chúng ta vô công bất thọ lộc.”Tô Mạt cười khẽ, nghiêng đầu nhìn bà,“Làm sao có thể chứ? Các vị lão gia của các ngài đây, đều là những vị quan tốt vì nước vì dân, đừng nói có chút ít trà, cho dù nhiều hơn nữa cũng đều đáng. Son phấn bột nước của Hương lâu là không thể tặng không, nhưng trà thì không đáng ngại.”Bởi vì trà vốn là không bán, miễn phí cho khách uống .Tần phu nhân láng máng nghe chính lão gia nói, trong kinh thành có rất nhiều người do uống trà của Hương lâu, lúc rảnh cố ý ghé tiệm, nói là muốn mua món gì đó, vốn định mua một lần hai món hàng, nay tách ra mua, là vì muốn uống trà nơi này.Cho dù là người đại phú quý, cũng không ngoại lệ.
Tiểu nha đầu đó nhìn
thấy Tô Mạt kinh ngạc một chút, Tô Mạt ra dấu nháy mắt với nàng ta, nàng vội hỏi:“Tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?”
Tô Mạt nói:“Chưởng quầy kêu ta dâng loại trà này tới các vị phu nhân đây.”
Vừa nói vừa lấy ra ba cái ly thủy tinh, sau đó lấy bình nước sôi sùng sục trên bếp, pha ba cốc trà hoa lài.
Tuy rằng tên giống hệt như loại trà bên ngoài có bán, nhưng loại trà này bọn họ cũng chưa từng thấy qua.
Công nghệ của nó đương nhiên là rườm rà khiến người ta muốn xỉu.
Múi hương trà theo hơi nước bay lên, khí nước chầm chậm làm mờ mịt gian
phòng, vừa thơm lại không ngán, lập tức hấp dẫn tầm mắt của các vị phu
nhân.
Nhất là vị Tần phu nhân kia, trên mặt tràn đầy loại biểu
cảm kinh ngạc, liên tục khen:“Trà ngon, thật sự là bình sinh gặp được
một lần cũng cảm thấy mỹ mãn.”
Tô Mạt cười nói:“Chưởng quầy chúng ta thỉnh các vị phu nhân thưởng thức.”
Riêng mỗi người xem trong chốc lát, nhìn những đóa hoa khô kia dần dần ngâm
mình trong làn nước, như hoa quỳnh nở rộ trước mắt, làm cho người ta
không khỏi cảm thán.
Nhà bọn họ đều uống trà hoa, chỉ có uống trà xanh vào mùa hè, xuân thu đông, cơ bản đều uống hồng trà hoặc là trà
hoa hun hồng trà.
Nhưng chưa từng gặp qua loại trà cụ óng ánh
trong suốt như vậy, cũng chưa có gặp qua loại trà hoa hương thơm thanh
nhã bay xa đến thế.
Tô Mạt thấy các nàng thích, bèn nói:“Chưởng
quầy chúng ta nói, có duyên với mấy vị phu nhân đây, cho nên tặng cho
mỗi vị một bao trà hoa, thêm vào đó là một cặp ly ngọc lưu ly trong
suốt.”
Hiện tại loại thủy tinh xuất ra từ nhà máy của nàng, so
với loại từ Tây Vực nhập vào càng sạch sẽ, bởi vì có thể loại ra làm
sạch hơn cặn sắt bên trong của nó.
Tần phu nhân nhìn Tô Mạt,“Vị tiểu thư này, sợ là chúng ta vô công bất thọ lộc.”
Tô Mạt cười khẽ, nghiêng đầu nhìn bà,“Làm sao có thể chứ? Các vị lão gia
của các ngài đây, đều là những vị quan tốt vì nước vì dân, đừng nói có
chút ít trà, cho dù nhiều hơn nữa cũng đều đáng. Son phấn bột nước của
Hương lâu là không thể tặng không, nhưng trà thì không đáng ngại.”
Bởi vì trà vốn là không bán, miễn phí cho khách uống .
Tần phu nhân láng máng nghe chính lão gia nói, trong kinh thành có rất
nhiều người do uống trà của Hương lâu, lúc rảnh cố ý ghé tiệm, nói là
muốn mua món gì đó, vốn định mua một lần hai món hàng, nay tách ra mua,
là vì muốn uống trà nơi này.
Cho dù là người đại phú quý, cũng không ngoại lệ.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tiểu nha đầu đó nhìn thấy Tô Mạt kinh ngạc một chút, Tô Mạt ra dấu nháy mắt với nàng ta, nàng vội hỏi:“Tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?”Tô Mạt nói:“Chưởng quầy kêu ta dâng loại trà này tới các vị phu nhân đây.”Vừa nói vừa lấy ra ba cái ly thủy tinh, sau đó lấy bình nước sôi sùng sục trên bếp, pha ba cốc trà hoa lài.Tuy rằng tên giống hệt như loại trà bên ngoài có bán, nhưng loại trà này bọn họ cũng chưa từng thấy qua.Công nghệ của nó đương nhiên là rườm rà khiến người ta muốn xỉu.Múi hương trà theo hơi nước bay lên, khí nước chầm chậm làm mờ mịt gian phòng, vừa thơm lại không ngán, lập tức hấp dẫn tầm mắt của các vị phu nhân.Nhất là vị Tần phu nhân kia, trên mặt tràn đầy loại biểu cảm kinh ngạc, liên tục khen:“Trà ngon, thật sự là bình sinh gặp được một lần cũng cảm thấy mỹ mãn.”Tô Mạt cười nói:“Chưởng quầy chúng ta thỉnh các vị phu nhân thưởng thức.”Riêng mỗi người xem trong chốc lát, nhìn những đóa hoa khô kia dần dần ngâm mình trong làn nước, như hoa quỳnh nở rộ trước mắt, làm cho người ta không khỏi cảm thán.Nhà bọn họ đều uống trà hoa, chỉ có uống trà xanh vào mùa hè, xuân thu đông, cơ bản đều uống hồng trà hoặc là trà hoa hun hồng trà.Nhưng chưa từng gặp qua loại trà cụ óng ánh trong suốt như vậy, cũng chưa có gặp qua loại trà hoa hương thơm thanh nhã bay xa đến thế.Tô Mạt thấy các nàng thích, bèn nói:“Chưởng quầy chúng ta nói, có duyên với mấy vị phu nhân đây, cho nên tặng cho mỗi vị một bao trà hoa, thêm vào đó là một cặp ly ngọc lưu ly trong suốt.”Hiện tại loại thủy tinh xuất ra từ nhà máy của nàng, so với loại từ Tây Vực nhập vào càng sạch sẽ, bởi vì có thể loại ra làm sạch hơn cặn sắt bên trong của nó.Tần phu nhân nhìn Tô Mạt,“Vị tiểu thư này, sợ là chúng ta vô công bất thọ lộc.”Tô Mạt cười khẽ, nghiêng đầu nhìn bà,“Làm sao có thể chứ? Các vị lão gia của các ngài đây, đều là những vị quan tốt vì nước vì dân, đừng nói có chút ít trà, cho dù nhiều hơn nữa cũng đều đáng. Son phấn bột nước của Hương lâu là không thể tặng không, nhưng trà thì không đáng ngại.”Bởi vì trà vốn là không bán, miễn phí cho khách uống .Tần phu nhân láng máng nghe chính lão gia nói, trong kinh thành có rất nhiều người do uống trà của Hương lâu, lúc rảnh cố ý ghé tiệm, nói là muốn mua món gì đó, vốn định mua một lần hai món hàng, nay tách ra mua, là vì muốn uống trà nơi này.Cho dù là người đại phú quý, cũng không ngoại lệ.