Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 988: Phong ba tiết thượng tị 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng còn nhiều thời gian.Bên ngoài Tô Mạt âm thầm thở dài , quay người cười nói với Kim Kết : “Người ta sinh ra , mười thì hết chín việc là không như ý mình . Ngươi nha , việc gì cũng nên nhìn thoáng một chút .Nếu ngươi chỉ nhìn thấy bất hạnh , cuộc sống của ngươi sẽ trôi qua một cách âm u vô vị . Nếu như ngươi có cái nhìn cởi mở hơn , ngươi sẽ thấy cuộc sống của mình vô cùng thú vị , cuộc sống ngươi lúc đó đáng quý biết bao , sống một ngày là một ngày hạnh phúc ” .Kim Kết đỡ nàng trở về , vui vẻ nói : “Với nô tì mà nói , tiểu thư cả đời như ý là hạnh phúc lớn nhất .”Tô Mạt bật cười “Ta nha , ước muốn bây giờ của ta là tìm cho ngươi một nhà chồng tốt ! ”Mặt Kim Kết nóng lên , sẳng giọng : “Tiểu thư càng ngày càng không đứng đắn , mình muốn nhanh nhanh lập gia đình thì thôi , đừng cho ai cũng như vậy chứ .”Đảo mắt vài ngày đi qua, tiết thượng tị đã đến .Oanh bay én lượn , hoa đào như mây, bóng liễu thướt tha theo gió , quang cảnh thái bình thịnh thế ồn ào náo nhiệt .Hoàng đế du xuân , dự hội đạp thanh , bách quan cùng gia quyến tiền hô hậu ủng . đội ngũ đi đến đâu dân chúng hai bên đường đổ xô ra đến đó . Ai cũng muốn được tận mắt nhìn thấy phong thái hoàng gia .Tuy rằng hoàng đế đã hạ lệnh tiết kiệm đến mức thấp nhất , nhưng vẫn là ngựa xe như nước , áo quần như mây .Vũ lâm vệ từ phía tây cửa thành xuất phát , tiến hô hậu ủng , chiêng trống ngập trời , cờ bay phấp phới .Đội ngũ thật dài , tựa như hoàng hà cuồn cuộn , liên miên không ngớt , chỉ sợ đội tiên phong phía trước đã muốn đến Vạn xuân uyển , nhưng đoàn người phía sau vẫn còn trong cung chưa xuất phát .Tô Mạt cùng thái tử, Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới, Tống Minh Dương vài người từ ngự thư phòng cùng theo hoàng đế xuất phát , Tô Trì phải trở lại Tô gia giúp đỡ Tô Việt chiếu cố lão phu nhân cùng các tỷ muội .Lúc đầu , hoàng đế nói chân Hoàng Phủ Cẩn bị thương , bảo hắn ở nhà nghỉ ngơi , không cần theo đội ngũ tùy giá đi Vạn Xuân Uyển.Hoàng Phủ Giác chủ động khuyên nhủ , nói Hoàng Phủ Cẩn thương thế đã tốt hơn nhiều , hơn nữa thời tiết tháng ba , ra ngoài tán giải sầu đối thương thế phục hồi như cũ mới có lợi.Tô Mạt phát hiện, Hoàng Phủ Giác tuy rằng được hoàng đế sủng ái , nhưng thực tế hắn chưa từng cầu cạnh điều gì quá phận .Tuy vậy , mỗi lần hắn có việc cầu , mặc kệ đó là việc gì , đều được hoàng đế đáp ứng .Lâu dần thành lệ , chỉ cần Hoàng Phủ Giác mở miệng , hoàng đế cũng sẽ cấp vài phần mặt mũi , cũng không bác bỏ lần nào .Cho nên, thái tử cùng một ít người ủng hộ hắn đều nói Hoàng Phủ Giác là hiểu rõ thánh ý, đón ý nói hùa theo hoàng đế, cho nên mới được hoàng đế sủng ái , cho hắn mặt mũi .Bọn họ lại xem nhẹ một việc , chính là những việc Hoàng Phủ Giác cầu đều là những việc hợp tình hợp lý nên hắn mới có thể nhận được sự tôn trọng từ phía hoàng đế .

Nàng còn nhiều thời gian.

Bên ngoài Tô Mạt âm thầm thở dài , quay người cười nói với Kim Kết : “Người ta sinh ra , mười thì hết chín việc là không như ý mình . Ngươi nha ,
việc gì cũng nên nhìn thoáng một chút .Nếu ngươi chỉ nhìn thấy bất hạnh , cuộc sống của ngươi sẽ trôi qua một cách âm u vô vị . Nếu như ngươi có
cái nhìn cởi mở hơn , ngươi sẽ thấy cuộc sống của mình vô cùng thú vị ,
cuộc sống ngươi lúc đó đáng quý biết bao , sống một ngày là một ngày
hạnh phúc ” .

Kim Kết đỡ nàng trở về , vui vẻ nói : “Với nô tì mà nói , tiểu thư cả đời như ý là hạnh phúc lớn nhất .”

Tô Mạt bật cười “Ta nha , ước muốn bây giờ của ta là tìm cho ngươi một nhà chồng tốt ! ”

Mặt Kim Kết nóng lên , sẳng giọng : “Tiểu thư càng ngày càng không đứng đắn , mình muốn nhanh nhanh lập gia đình thì thôi , đừng cho ai cũng như
vậy chứ .”

Đảo mắt vài ngày đi qua, tiết thượng tị đã đến .

Oanh bay én lượn , hoa đào như mây, bóng liễu thướt tha theo gió , quang cảnh thái bình thịnh thế ồn ào náo nhiệt .

Hoàng đế du xuân , dự hội đạp thanh , bách quan cùng gia quyến tiền hô hậu
ủng . đội ngũ đi đến đâu dân chúng hai bên đường đổ xô ra đến đó . Ai
cũng muốn được tận mắt nhìn thấy phong thái hoàng gia .

Tuy rằng hoàng đế đã hạ lệnh tiết kiệm đến mức thấp nhất , nhưng vẫn là ngựa xe như nước , áo quần như mây .

Vũ lâm vệ từ phía tây cửa thành xuất phát , tiến hô hậu ủng , chiêng trống ngập trời , cờ bay phấp phới .

Đội ngũ thật dài , tựa như hoàng hà cuồn cuộn , liên miên không ngớt , chỉ
sợ đội tiên phong phía trước đã muốn đến Vạn xuân uyển , nhưng đoàn
người phía sau vẫn còn trong cung chưa xuất phát .

Tô Mạt cùng
thái tử, Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới, Tống Minh Dương vài người từ
ngự thư phòng cùng theo hoàng đế xuất phát , Tô Trì phải trở lại Tô gia
giúp đỡ Tô Việt chiếu cố lão phu nhân cùng các tỷ muội .

Lúc đầu , hoàng đế nói chân Hoàng Phủ Cẩn bị thương , bảo hắn ở nhà nghỉ ngơi , không cần theo đội ngũ tùy giá đi Vạn Xuân Uyển.

Hoàng Phủ Giác chủ động khuyên nhủ , nói Hoàng Phủ Cẩn thương thế đã tốt hơn
nhiều , hơn nữa thời tiết tháng ba , ra ngoài tán giải sầu đối thương
thế phục hồi như cũ mới có lợi.

Tô Mạt phát hiện, Hoàng Phủ Giác tuy rằng được hoàng đế sủng ái , nhưng thực tế hắn chưa từng cầu cạnh điều gì quá phận .

Tuy vậy , mỗi lần hắn có việc cầu , mặc kệ đó là việc gì , đều được hoàng đế đáp ứng .

Lâu dần thành lệ , chỉ cần Hoàng Phủ Giác mở miệng , hoàng đế cũng sẽ cấp vài phần mặt mũi , cũng không bác bỏ lần nào .

Cho nên, thái tử cùng một ít người ủng hộ hắn đều nói Hoàng Phủ Giác là
hiểu rõ thánh ý, đón ý nói hùa theo hoàng đế, cho nên mới được hoàng đế
sủng ái , cho hắn mặt mũi .

Bọn họ lại xem nhẹ một việc , chính
là những việc Hoàng Phủ Giác cầu đều là những việc hợp tình hợp lý nên
hắn mới có thể nhận được sự tôn trọng từ phía hoàng đế .

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng còn nhiều thời gian.Bên ngoài Tô Mạt âm thầm thở dài , quay người cười nói với Kim Kết : “Người ta sinh ra , mười thì hết chín việc là không như ý mình . Ngươi nha , việc gì cũng nên nhìn thoáng một chút .Nếu ngươi chỉ nhìn thấy bất hạnh , cuộc sống của ngươi sẽ trôi qua một cách âm u vô vị . Nếu như ngươi có cái nhìn cởi mở hơn , ngươi sẽ thấy cuộc sống của mình vô cùng thú vị , cuộc sống ngươi lúc đó đáng quý biết bao , sống một ngày là một ngày hạnh phúc ” .Kim Kết đỡ nàng trở về , vui vẻ nói : “Với nô tì mà nói , tiểu thư cả đời như ý là hạnh phúc lớn nhất .”Tô Mạt bật cười “Ta nha , ước muốn bây giờ của ta là tìm cho ngươi một nhà chồng tốt ! ”Mặt Kim Kết nóng lên , sẳng giọng : “Tiểu thư càng ngày càng không đứng đắn , mình muốn nhanh nhanh lập gia đình thì thôi , đừng cho ai cũng như vậy chứ .”Đảo mắt vài ngày đi qua, tiết thượng tị đã đến .Oanh bay én lượn , hoa đào như mây, bóng liễu thướt tha theo gió , quang cảnh thái bình thịnh thế ồn ào náo nhiệt .Hoàng đế du xuân , dự hội đạp thanh , bách quan cùng gia quyến tiền hô hậu ủng . đội ngũ đi đến đâu dân chúng hai bên đường đổ xô ra đến đó . Ai cũng muốn được tận mắt nhìn thấy phong thái hoàng gia .Tuy rằng hoàng đế đã hạ lệnh tiết kiệm đến mức thấp nhất , nhưng vẫn là ngựa xe như nước , áo quần như mây .Vũ lâm vệ từ phía tây cửa thành xuất phát , tiến hô hậu ủng , chiêng trống ngập trời , cờ bay phấp phới .Đội ngũ thật dài , tựa như hoàng hà cuồn cuộn , liên miên không ngớt , chỉ sợ đội tiên phong phía trước đã muốn đến Vạn xuân uyển , nhưng đoàn người phía sau vẫn còn trong cung chưa xuất phát .Tô Mạt cùng thái tử, Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới, Tống Minh Dương vài người từ ngự thư phòng cùng theo hoàng đế xuất phát , Tô Trì phải trở lại Tô gia giúp đỡ Tô Việt chiếu cố lão phu nhân cùng các tỷ muội .Lúc đầu , hoàng đế nói chân Hoàng Phủ Cẩn bị thương , bảo hắn ở nhà nghỉ ngơi , không cần theo đội ngũ tùy giá đi Vạn Xuân Uyển.Hoàng Phủ Giác chủ động khuyên nhủ , nói Hoàng Phủ Cẩn thương thế đã tốt hơn nhiều , hơn nữa thời tiết tháng ba , ra ngoài tán giải sầu đối thương thế phục hồi như cũ mới có lợi.Tô Mạt phát hiện, Hoàng Phủ Giác tuy rằng được hoàng đế sủng ái , nhưng thực tế hắn chưa từng cầu cạnh điều gì quá phận .Tuy vậy , mỗi lần hắn có việc cầu , mặc kệ đó là việc gì , đều được hoàng đế đáp ứng .Lâu dần thành lệ , chỉ cần Hoàng Phủ Giác mở miệng , hoàng đế cũng sẽ cấp vài phần mặt mũi , cũng không bác bỏ lần nào .Cho nên, thái tử cùng một ít người ủng hộ hắn đều nói Hoàng Phủ Giác là hiểu rõ thánh ý, đón ý nói hùa theo hoàng đế, cho nên mới được hoàng đế sủng ái , cho hắn mặt mũi .Bọn họ lại xem nhẹ một việc , chính là những việc Hoàng Phủ Giác cầu đều là những việc hợp tình hợp lý nên hắn mới có thể nhận được sự tôn trọng từ phía hoàng đế .

Chương 988: Phong ba tiết thượng tị 01